Lọc Truyện

Tổng Tài Tàn Khốc : Dưỡng Yêu - Thư Kỳ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hai ngày trước.

Bên ngoài bệnh viện tâm thần của thành phố, tiếng mưa xối xả quật ràn rạt xuống mặt đường, gió rít gào từng cơn ầm ĩ như tiếng hét thất thanh. Một người đàn ông dáng người rất đẹp, sải chân dài bước nhanh nhưng lại không hề làm bắn một giọt nước nào khi bàn chân ấy đặt xuống nền đất ướt nước. Mưa quất xối xả xuống thân người cao ráo, làm ướt tấm áo choàng.

Tiếng bíp nhẹ báo hiệu cửa mở. Người lễ tân trực tại quầy nhìn đồng hồ. 8h30 tối, đã hết giờ thăm nuôi bệnh nhân theo quy định của bệnh viện. Người lễ tân đứng dậy, gương mặt chuẩn bị nở nụ cười chuyên nghiệp để tiễn người khách lạ mặt kia ra khỏi bệnh viện, đột nhiên ửng đỏ khi nhìn thấy người ấy tiến gần lại.

Mùi hương hổ phách làm ấm rực không gian mưa lạnh. Mái tóc đen thẫm ướt nước rủ xuống vầng trán cao ráo, những giọt nước nhỏ tí tách xuống gương mặt điển trai đến kinh ngạc. Đôi mắt rất có sức hút, ấm áp và nghiêm khắc, sống mũi cao thẳng như những bức tượng thời phục hưng và đôi môi đẹp đẽ hiện lên nụ cười ấm áp, khiến cho cô lễ tân đỏ mặt.

_ Thời tiết đẹp quá!

Một câu nói bông đùa nhẹ nhàng khiến cho cô gái mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lọn tóc vắt ra sau tai, thanh âm mềm mại khẽ hỏi.

_ Không biết tôi giúp gì được cho anh?

_ Cho tôi số điện thoại của cô được không?

Giọng nói ấm áp vang lên, khiến cho người lễ tân giật mình ngạc nhiên. Người đàn ông đó dường như rất biết sức hút từ nụ cười của mình, bông đùa lên tiếng.

_ Xin lỗi cô! Tôi bị bệnh không làm chủ được mình mỗi khi đứng trước những người phụ nữ xinh đẹp!

Tiếng cười khúc khích duyên dáng vang lên, bầu không khí khá tình cảm khi tiếng mưa vẫn ràn rạt ngoài cửa sổ và chỉ có hai người riêng tư ở đây.

_ Tôi là người của Khuất lão gia! Tôi tới thăm bệnh nhân phòng số 701.

_ À!

Người lễ tân khẽ à lên một tiếng. Bệnh nhân phòng số 701 là trường hợp đặc biệt, là người duy nhất ở đây được bảo trợ bởi mạnh thường quân lớn nhất của Bệnh viện tâm thần này, Khuất lão gia. Vì thế người của ông thường được đặc cách thăm bệnh nhân ngoài giờ hành chính.

_ Anh có giấy giới thiệu của ngài Khuất không?

_ Đấy chính là lý do đấy!

Người đàn ông mỉm cười, hàm răng trắng tinh và ánh mắt ấm áp khiến cho gò má của cô gái cứ đỏ bừng lên. Rồi anh ta hạ giọng, thân hình nam tính quyến rũ khẽ hướng về phía trước, tiến sát gần đến cô gái.

Cô gái chắc chắn rằng anh ta nghe thấy tiếng nhịp tim của mình đang dập mãnh liệt trong lồng ngực, nhưng lại giả vờ như không.

_ Tôi là người được Khuất lão gia “ đặc biệt ” cử đến...cô biết đấy, để kiểm tra sự chăm sóc của bệnh viện với người nhà của ông ấy tại đây!

_ Ôi!

_ Suỵt!

Trước khi người lễ tân kịp kêu lên, một tiếng suỵt rất khẽ vang lên. Người đàn ông nhìn quanh quất phía sau lưng mình , làm ra vẻ bí hiểm. Anh ta tiến gần hơn nữa, đầu mũi thẳng tắp đẹp đẽ của anh ta gần như vờn lên gò má cô gái khi anh ta thì thầm vào tai cô những âm thanh ấm áp cùng hương hổ phách ấm áp đầy lịch lãm.

_ Ngài ấy sợ rằng.....đôi khi bệnh viện hơi xao nhãng trong việc chăm sóc người nhà ngài ấy, nhưng nếu như trực tiếp nói ra với giám đốc bệnh viện thì quả thật là không hay mấy....cô hiểu ý tôi chứ?

_ Tôi không biết nữa!

Người lễ tân bối rối đáp, bàn tay cứ liên tục vén mái tóc mai ra sau tai. Người dàn ông lập tức vươn người tới, ánh mắt sâu thẳm ấy đong đầy sự van vỉ rất ngọt ngào và quyến rũ.

_ Thôi nào....Nếu như tôi không hoàn thành nhiệm vụ lần này, chắc chắn Khuất lão gia sẽ trách cứ tôi! Một cô gái xinh đẹp chắc chắn không nỡ để tôi buồn bã rời đi trong một đêm mưa lạnh lẽo này một mình trong thất vọng chứ?

_ Tôi....

Người lễ tân bối rối, ánh mắt nghiêm khắc sâu thẳm ấy quá mức hút hồn, hơn nữa thanh âm ấm áp nài nỉ đầy thu hút kia khiến cho lòng cô mềm nhun nhũn.

_ Khuất lão gia nói rằng chỉ cần đến xin cô lễ tân xinh đẹp là cô ấy sẽ cho tôi vào. Ông ấy nói cô rất tốt bụng, luôn biết cách quan tâm đến những người yếu thế, đặc biệt là những bệnh nhân ở đây....! Tôi hứa chỉ kiểm tra một chút thôi, sẽ không làm phiền tới cô! Tôi sẽ biến mất trước khi có người kịp nhận ra nữa! Được không?

_ Xin cô mà!

Người lễ tân không thể làm gì để chống đỡ trước gương mặt quá mức điển trai và thanh âm thì khẩn khoản như thế. Cô lắc đầu, đỏ mặt bối rối.

_ Thôi....được rồi!

_ Ôi cám ơn cô!

Anh ta nói với thái độ biết ơn, và sau đó nháy mắt với cô , nhìn gương mặt hoàn toàn bị anh ta hớp hồn của cô gái, anh ta mỉm cười dịu dàng và trưng ra bộ mặt năn nỉ.

_ Đây sẽ là bí mật nhỏ giữa Khuất lão gia, tôi và cô. Chỉ tôi và cô thôi! Được không?

_ Vâng!

Người lễ tân ướt át trả lời, nụ cười say mê trưng ra khi người đàn ông vươn tay tới, nhẹ giọng nói.

_ Vậy...cô đưa tôi lên phòng 701 nhé!

****

Cô lễ tân đưa người đàn ông đến trước một cánh cửa rộng, rộng hơn những cánh cửa khác trong hành lang. Người đàn ông đưa mắt nhìn xung quanh khi cô lễ tần tra chìa khóa vào trong ổ khóa.

_ Bệnh nhân dạo gần đây bệnh tình không có nhiều biến chuyển, nhưng ít phát bệnh hơn trước. Để cho ngài vào thăm bệnh mà không có sự giám sát của nhân viên y tế thế này là sai quy định, cũng rất nguy hiểm. Nên ngài phải hết sức cẩn thận!

Người lễ tân nhẹ giọng nói với người đàn ông khi rút chìa khóa ra. Ánh mắt ấm áp của anh hướng về phía cô và nở ra nụ cười rất dịu dàng.

_ Tôi hiểu! Tôi sẽ không làm phiền lâu đâu!

_ Bên cạnh cánh cửa có nút báo động. Nếu như có chuyện gì ngài cứ ấn nút, sẽ có bảo vệ lên ngay!

Người lễ tân cẩn thận hướng dẫn nhưng lại nhận được cái lắc đầu của người kia cùng nụ cười đầy trìu mến.

_ Nhưng nếu tôi làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến cô....nên tôi sẽ cố gắng cẩn thận!

_ À....vâng!

Cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của người ấy, cô gái bẽn lẽn vuốt vuốt tóc. Ánh mắt mang đầy tình ý khi thanh âm thỏ thẻ ngập ngừng vang lên.

_ Thế....ngài cứ từ từ kiểm tra! Tôi xuống dưới quầy trước!

_ Cám ơn cô!

Đợi cho cô gái đi khuất, nụ cười trên môi người đàn ông đó vụt tắt. Ánh mắt nghiêm khắc và trầm tĩnh cùng đầu lông mày cương nghị hơi cau lại khi bàn tay anh chạm lấy tay nắm cửa và siết lại.

Cánh cửa từ từ mở ra.

*****

Không gian bên trong rất tối, chỉ có ánh sáng mờ mờ bên ngoài cửa sổ lắp kính chấn song rọi vào. Căn phòng trống trải, chỉ có những đồ dùng tối giản nhất, một chiếc giường, một chiếc tủ quần áo, một chiếc tủ nhỏ và đèn bàn, một bộ bàn ghế nhỏ gắn chật dưới nền đất.

Kính Hàm đóng cửa lại, tiếng động rất nhỏ nhưng dường như đã thu hút dáng người gầy yếu nằm trên giường. Cử động co mình lại ấy lọt vào mắt Kính Hàm và ngón tay anh ấn chốt cửa lại.

_ Ai...?

Giọng một người phụ nữ khàn đặc vang lên, có chút run rẩy. Người ngồi trên giường bật dậy, giật mình khi phát hiện ra một người đàn ông cao lớn đứng sừng sững trước cửa, cẩn trọng lùi về phía thành giường, ánh mắt nheo nheo mờ mịt nhìn về phía người đó, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ hắt lên những đường nét cương nghị của gương mặt điển trai ấy, đường lông mày cương nghị cùng ánh mắt nghiêm khắc và sống mũi thẳng tắp, nét môi đẹp đẽ ấy, quen thuộc ấy.

Một nét ngỡ ngàng mơ hồ hiện ra trên đôi mắt già nua mờ mịt, rồi vỡ tung ra thành kinh ngạc. Thanh âm khàn khàn khốc khốc lắp bắp run rẩy.

_ Kính....Kính Hàm?

_ Chào bà! Bác sĩ Phạm!

Kính Hàm nhẹ giọng nói, bước chân anh nhẹ nhàng tiến đến, tiến ra ngoài vùng sáng mờ ảo. Dáng người đẹp đẽ cao lớn làm cho căn phòng có phần chật chội. Người phụ nữ đã luống tuổi, gương mặt tràn đầy nếp nhăn và mái tóc bạc trắng bơ phờ ngỡ ngàng nhìn anh....rồi thều thào nói.

_ Cuối cùng...Tề Yến Thanh cũng tìm đến được rồi!

Kính Hàm không nói gì, mặc dù thanh âm giọng nói như thể nhẹ nhõm ấy khiến cho anh ngạc nhiên.

Tuy rằng nhìn người phụ nữ có sự tiều tụy và bệch bạc, giống như một cơ thể ủ bệnh lâu ngày. Nhưng đôi mắt ấy hoàn toàn rất tỉnh táo, không hề có một dấu hiệu điên loạn nào. Kính Hàm cười nhạt, ánh mắt anh vô định quan sát căn phòng, rồi dừng lại ở gương mặt đầy nếp nhăn đó.

Người phụ nữ là bác sĩ Phạm đó mỉm cười, đôi môi khô khốc như thể một bờ hoang mạc nứt nẻ run run.

_ Tôi cứ nghĩ rằng.....đến khi chết tôi vẫn không có cơ hội tạ tội với Yến Thanh! Cơ hội tạ tội với cậu!

_ Tìm bà trong 3 năm, cũng không phải là đơn giản! Nhất là khi tên Khuất đó bao bọc bà một cách cẩn mật đến như thế này!

Kính Hàm khinh bỉ nói, thanh âm giống như vết dao rạch vào da thịt bà ta, chữ Khuất kia vang lên khiến bà ta co ro lại sợ hãi.

_ Hóa ra cái kết của một kẻ phản bội lại như thế này sao?

Kính Hàm cười khẩy. Ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ kín chấn song, phòng bệnh giống như một phòng giam, không hề có bất cứ lối thoát nào.

Người phụ nữ run rẩy, đôi mắt tàn tạ hướng về phía bàn tay run rẩy của mình, thanh âm khô khốc lạo xạo vang lên.

_ Mười năm! Tôi đã ở trong căn phòng này...hơn mười năm! Lão ta đã nhốt tôi ở đây với thân phận của một kẻ điên...đã hơn mười năm rồi!

_ Thì vốn dĩ bà chính là một kẻ điên!

Kính Hàm dường như không hề bị sự run rẩy uất nghẹn của bà ta làm cho cảm động. Sự lạnh lùng đến tàn nhẫn khác hẳn tính cách ấm áp và bao dung của anh. Ánh mắt anh đầy sát khí như thể nếu không kìm lại được, anh sẽ lao tới và bóp chết bà ta.

Người đàn bà run rẩy trước cái nhìn của anh, cho dù bà ta luôn run rẩy. Kính hàm nhếch môi lên, như thể mỗi lần phải nói chuyện với bà ta khiến anh ghê tởm.

_ Bà có biết lão Khuất sắp đạt được mục đích của mình rồi! Bà giờ chẳng còn là giá trị lợi dụng, cũng chẳng còn là điểm yếu của lão nữa. Lão sắp giết chết bà, nay mai thôi! Đó là lý do tại sao tôi lại có thể đến đây và gặp bà!

_ Tôi...tôi biết!

Người đàn bà run rẩy đến lắp bắp. Bà ta quỳ trên giường, bàn tay nhăn nheo chắp lại và hướng tới anh, dập đầu xuống.

_ Tôi biết tôi có lỗi với ngài! Tôi có lỗi với Yến Thanh! Tôi có lỗi với Phi lão gia và Phi phu nhân! Tôi không đáng được sống!

_ Bà đừng hiểu lầm! Tôi tới đây không phải là để nhận sự tạ lỗi của bà! Thứ duy nhất tôi và Tề tổng cần từ bà, là sự thật!

Kính Hàm lạnh giọng nói và móc từ trong túi áo ra một chiếc máy ghi âm đã bật sẵn. Anh đặt nó lên giường, thanh âm gần như muốn nôn mửa.

_ Và giờ bà nói đi! Toàn bộ sự thật năm đó! Đừng hòng che giấu bất cứ điều gì! Nếu không tôi hứa với bà đám người của lão khuất sẽ không còn gì để làm ngoài việc nhặt từng mảnh thi thể của bà trong căn phòng này đâu!

_ Kính Hàm...

Người đàn bà đó dập đầu xuống. Giọt nước mắt hối hận ứa ra trên khóe mắt già nua nhắn nheo. Bà ta chắp tay lại, nghẹn ngào tới run rẩy. Cơ thể khô đét lại gầy gò như một khung xương và gương mặt tàn tạ ấy hiện lên nét nhẹ nhõm như thể sắp được giải thoát. Nụ cười mếu máo hiện trên đôi môi khô nứt nẻ.

_ Tôi cũng không sợ chết nữa! Cái chết chỉ là sự giải thoát tôi khỏi địa ngục trần gian này! Tôi cũng đã chờ đủ lâu rồi để một lần được tạ tội với mọi người. Những gì tôi đã làm trong quá khứ trước đó! Tôi xin thú nhận toàn bộ! Tôi đã chờ hơn mười năm, chỉ để chờ giây phút này, để nói ra sự thật và cầu xin sự tha thứ!

Người đàn bà run rẩy đến mức kịch liệt, hai bàn tay khô khan đưa lên như thể cầu xin một sự cứu rỗi từ đôi mắt lạnh lùng kia.

_Chính tôi....đã giết hại Phi phu nhân và Phi lão gia!

Bàn tay Kính Hàm siết chặt lại, cả cơ thể cứng đờ và gương mặt gân lên mạch máu rõ rệt vì kiềm chế. Anh nuốt khan trong cổ họng, cố gắng để kiềm chế dòng máu nóng đang đốt cháy cơ thể mình.

Người đàn bà đó gục đầu xuống, mái tóc bạc lòa xòa như tơ nhện, và thanh âm thú tội lầm rầm vang lên như một lời cầu kinh buồn thảm.

_ Năm đó, tôi là bác sĩ riêng tại tư gia của Phi lão gia. Tôi có nhiệm vụ chăm sóc sức khỏe cho mọi thành viên cấp cao trong tổ chức Phi Điểu, đặc biệt là Phi lão gia. Tôi quen biết ngài ấy trước khi ngài ấy cưới Tình Tử, mà trong khoảng thời gian ấy, tôi đã yêu ngài ấy! Vì thế cho đến khi ngài ấy cưới Tình Tử, tôi đã hoàn toàn sụp đổ, uất hận và ghen tị. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng, tôi mới là người xứng đáng trở thành Phi lão phu nhân, chứ không phải là cô ấy!

Người đàn bà ấy lắc đầu, ánh mắt mờ mịt như thể nhìn về một miền kí ức đen tối nhất trong quá khứ của bà ta. Thanh âm run run vang lên thú tội trước con mắt đen thẫm của Kính Hàm.

_ Đêm trước ngày Phi lão gia cưới Tình Tử, tôi đã chuốc say ngài ấy...và sau đó...! Sáng ngày hôm sau khi ngài ấy phát hiện ra đã rất kinh hoàng, nhưng ngài ấy lại nghĩ rằng là do ngài ấy quá say và nhìn nhầm tôi thành Tình Tử. Ngài ấy xin lỗi tôi, và cầu xin tôi đừng nói với Tình Tử, thay vào đó, ngài ấy để tôi trở thành bác sĩ trưởng tại bệnh viện trong tổ chức Phi Điểu...Nhưng ngài ấy hoàn toàn đâu biết, đêm đó tôi thật sự rất hạnh phúc, tôi đã hi vọng tôi sẽ mang thai con của ngài ấy! Nhưng....không có gì xảy ra cả!

Người đàn bà ấy nói, câu chuyện càng lộ ra càng khiến cho Kính Hàm rùng mình. Bàn tay anh nắm chặt lại đến mức khiến cho máu huyết của anh đập kinh hoàng trong cổ họng.

_ Chứng kiến Tình Tử và Phi lão gia ngày ngày ân ái, sự ích kỉ ghen tuông trong tôi như ngọn lửa âm ỉ. Và khi cô ấy mang thai....thì sự hờn ghen đó bùng lên giống như một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ lý trí của tôi. Tôi giống như lên cơn điên loạn, tôi gặp ác mộng, đêm nào cũng nằm mơ thấy Tình Tử và ngài ấy ân ái. Tôi còn đi làm bùa Tình Tử, để cho ngài ấy và cô ấy rời xa nhau....Nhưng không có gì xảy ra cả. Đến khi tôi tuyệt vọng và điên loạn nhất, thì khi đó, lão Khuất xuất hiện!

Kính Hàm cau chặt đầu lông mày lại, khi chiếc máy ghi âm vẫn hoạt động và thậm chí Kính Hàm còn không thèm tắt ánh đèn nhấp nháy đi.

Người đàn bà đó lắc đầu, âm thanh run rẩy như sợ hãi. Bà ta ngày càng run dữ dội, như thể đang đứng giữa Bắc cực lạnh giá.

_ Ông ta tiêm nhiễm vào đầu tôi những điều khủng khiếp. Ông ta muốn giúp tôi trả thù Tình Tử, trả thủ Phi lão gia. Cơn ghen tuông khiến tôi mờ mắt, và tôi đồng ý với kế hoạch của ông ta lúc nào chính bản thân tôi cũng không rõ nữa....chỉ là đến khi nhận ra...thì tất cả đã quá muộn!

_ Tất cả....là như thế nào?

Kính Hàm chưa kịp lên tiếng, đột nhiên một giọng nói lạnh toát vang lên ở ngoài cửa, khiến cho Kính Hàm cùng người đàn bà đó bị một phen đứng tim.

Trong bóng tối, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, tràn đầy sát khí và thân thể toát ra sự cao ngạo lạnh lùng đến tàn nhẫn. Mùi gỗ tuyết tùng sang trọng mà xa cách toả ra ngàn ngạt.

Từ trong bóng tối, người đàn ông bước ra như ác quỷ hiện hình, đôi mắt đen thẫm còn hơn cả bóng đêm, ánh sáng chiếu trên cơ thể toả ra sự ma mị. Đôi môi kiêu bạc nhếch lên một nụ cười nửa miệng...

_ Tề....Yến Thanh?

Người đàn bà kinh hoàng run rẩy. Kính Hàm cung kính cúi đầu xuống khi Tề Yến Thanh bước tới cạnh anh. Ngón tay thon dài nhặt chiếc máy ghi âm lên, hắn cầm nó trong tay và bước đến bên người phụ nữ đang rúm ró đó. Ánh mắt sắc lẹm của hắn như một tia X quang quét qua gương mặt tái mét của người phụ nữ.

_ Bà còn dám gọi tên ta sau những gì bà đã làm?

Tề Yến Thanh lạnh giọng nói, bàn tay cầm máy ghi âm siết lại, người phụ nữ kia như gặp cơn gió lạnh, run rẩy chấn động.

Bà ta quỳ mọp xuống, khấu đầu như tế sao trước Tề Yến Thanh.

_ Tề...Tề tiên sinh....tôi....tôi sai rồi! Tôi xin dập đầu tạ lỗi với ngài!

_ Có cắt cái đầu của bà xuống, lấy máu tưới lên mộ Phi lão gia cũng không rửa sạch được oán hận!

Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, nhưng thanh âm lạnh lẽo trầm thấp đến gai người ấy lại khiến bà ta run rẩy tận cùng tâm can.

_ Tôi biết tội tôi đáng chết trăm vạn lần! Tề tiên sinh!

Tiếng khóc lóc van vỉ của người đàn bà kia bị tiếng cười nhạt của hắn át đi. Tề Yến Thanh nhìn người đang quỳ mọp dưới chân hắn với ánh mắt tàn nhẫn khi thanh âm khắc nghiệt như hàn băng vang lên.

_ Ta không quan tâm đến cái mạng của bà! Điều ta muốn nghe, chính từ cái miệnh dơ bẩn kia nói ra sự thật! Ân nhi! Thiên Ân....cô ấy là con gái của ai?

Người đàn bà kia cúi mặt xuống. Mồ hôi toát ra ướt đẫm vì sợ, nước mắt nghẹn ngào hối hận dâng lên càng làm cho Kính Hàm và Tề Yến Thanh buồn nôn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT