_ Khoan đã…đừng nữa mà…!
Gió đưa từng trận hương hoa thơm ngát đón chào một buổi sáng tươi lành, ánh nắng ban mai mang theo nhiệt độ ấm áp tràn vào căn phòng xa hoa rộng lớn, chiếu lên bóng hình đôi nam nữ trên giường lớn quấn quýt dây dưa.
Tiếng kêu yếu ớt mảnh mai của Thiên Ân như hồn phấn rót vào tai Tề Yến Thanh. Vòng tay mạnh mẽ cường tráng ôm lấy thân thể dịu dàng mềm mại trong tay, gương mặt tuấn mỹ với đường nét nam tính, sống mũi thẳng thắp như thanh kiếm vùi mặt vào hõm ngực trắng mịn sâu hút căng tròn, làn môi mỏng kiêu bạc mê đắm nút chặt lấy da thịt mềm mại phấn hồng, không có ý định buông ra.
Làn môi mang theo hơi nóng như lửa, lướt trên da thịt ẩm mồ hôi vì tình dục hun đúc. Tề Yến Thanh hít căng lồng ngực mùi hương thiếu nữ thơm ngát ngọt ngào, hương lan Nam phi thuộc về riêng Thiên Ân. Đầu lưỡi trơn trượt lướt trên da thịt ấm áp, cảm nhận được vị mằn mặn của mồ hôi, cả làn da mềm mượt như nhung trơn mướt dưới đầu lưỡi hắn, mê đắm vẻ đẹp của người trước mặt.
Đầu lưỡi vẽ một đường tròn xung quanh bầu ngực căng mịn, ánh mắt sâu thẳm sắc bén ngước nhìn gương mặt người con gái phiếm hồng ngượng ngùng, đầu lưỡi tiến lên, vờn quanh nơi kiêu hãnh ngẩng cao run rẩy của cô.
_ Ứm….!
Thiên Ân run rẩy ôm lấy mái đầu đen thẫm đang say mê mút đầu ngực mình, bờ vai thon thả so lại, những ngón tay thanh mảnh đảo tung mái tóc đen thẫm rối bời. Cô ngửa đầu ra phía sau thở dốc, đôi mắt hoa lên…
Từ tối hôm đó đến giờ, hầu như ngày nào Tề Yến Thanh cũng làm phiền cô như thế này!
Giống như hắn ăn quen bén mùi, hoặc giống như cơ thể cô có một loại sức hút quá sức mới mẻ dụ hoặc, khiến cho hắn không đêm nào là không ôm ấp lấy cô mà điên loạn liếm láp.
Đêm cũng vậy, sáng cũng như vậy, khiến cho Thiên Ân quay cuồng đến loạn mê thần trí.
Tuy rằng hắn vẫn giữ nguyên lời hứa, bảo vệ thân thể cho cô mà không hề tiến vào trong, nhưng kẻ lão luyện tình trường như hắn, lại nghĩ ra được vô số cách để mặc dù “ không tiến vào trong ” thì vẫn cứ khiến cho cô mỗi lần nhớ lại là mỗi lần đỏ gay gắt mặt mũi.
Sáng nay cũng không phải ngoại lệ. Thiên Ân vừa cắn môi vừa căng người lên tiếp nhận từng đợt liếm láp điêu luyện của hắn.
Trong những bộ phim cô xem, phụ nữ thường được đánh thức bằng nụ hôn buổi sáng ngọt ngào, nụ hôn thơm mùi thuốc đánh răng và kem cạo râu….vừa cổ điển, vừa thật lãng mạn...Nhưng đáng tiếc là dường như những bộ phim này Tề Yến Thanh đều....chưa từng xem qua!
Hoặc những bộ phim hắn xem qua....người ta có những cách đánh thức hoàn toàn....KHÁC!
Tề Yến Thanh liếm láp đầu ngực cô đến tê dại, vừa dùng răng gặm cắn, khiến cho sống lưng cô run bắn lên. Bàn tay cô ôm lấy gương mặt đang mê đắm trước ngực mình, nhẹ nhàng nhấc lên.
_ Cha nuôi....người không ngừng được một chút sao?
Tề Yến Thanh nhìn vào đôi mắt trong vắt như ngọc phỉ thúy của cô, đôi môi hắn vẫn ngậm lấy đầu ngực của cô mà ra sức **** ***, lười biếng lắc đầu.
_ Người vừa liếm vừa mút, có biết là con tê dại lắm không?
Thiên Ân đặt tay lên mặt hắn, thanh âm run rẩy hỏi, nhìn thấy mái đầu của hắn gục gặc trước ngực mình, nhưng nhất quyết không chịu nhả ra.
_ Nào...ngừng lại...a....một chút...ái...đi!
Thiên Ân nhẹ nhàng đẩy gương mặt nam tính trên ngực mình ra. Đôi môi của Tề Yến Thanh cuối cùng cũng luyến tiếc nhả hạt đậu trong miệng ra, thèm thuồng nhìn đầu ngực cô dưới ma sát của hắn mà đỏ lựng lên, nước miếng dính lên óng ánh.
Bàn tay cô nâng gương mặt hắn lên, thân thể trắng mịn còn vương vô số dấu ngân hôn rải rác, mái tóc đen dài xõa tung của cô rủ xuống hắn, vòng tay mạnh mẽ đan sau lưng cô, ôm sát cô vào thân thể mạnh mẽ cường tráng. Ánh mắt hắn say đắm nhìn cô, thanh âm trầm thấp vang lên.
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh đột nhiên gục đầu vào cô, mái tóc đen dày của hắn chạm vào da thịt cô ram ráp. Hắn nhắm mắt lại, thanh âm trầm khàn như tiếng rừng khuya xào xạc.
_ Ân nhi của ta!
Cơ thể bị vòng ôm ấm áp xâm chiếm, so với những tia nắng ban mai, trong vòng tay hắn còn ấm áp hơn. Cảm xúc ngọt ngào chưa từng được nếm trải, khiến cho Thiên Ân ngẩn ra. Sự ngọt ngào đến quá nhanh, đôi khi lại khiến cho người ta có cảm giác không thật, vòng ôm quá sức mạnh mẽ mà ấm áp, đột nhiên lại khiến cô cảm thấy xuyến xao....
Thiên Ân cúi đầu nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình, con người lạnh lùng cao ngạo ấy, khí chất quý tộc cuốn hút ấy, con người quyền lực và thành đạt với sức mạnh như thể gánh vác được cả thế gian ấy, con người khiến cho phụ nữ phải điên cuồng ấy....
Thiên Ân chớp nhẹ hàng mi, vòng tay nhẹ nhàng phủ lấy bả vai hắn, níu hắn lại.
_ Ân nhi?
Tề Yến Thanh ngỡ ngàng trước cử chỉ ngọt ngào của cô, ánh mắt hắn tìm kiếm ánh mắt cô khi đôi môi mỏng kiêu bạc của hắn ghét sát tới, và khoá chặt nét môi dịu dàng ấy.
****
Chiếc Roll Royce của Tề Yến Thanh dừng lại cách trụ sở của CHARM một khoảng cách khá xa. Thiên Ân mỉm cười với người đàn ông tướng mạo sang trọng bên cạnh.
_ Cám ơn cha nuôi!
Bàn tay vừa định mở cửa xe bước xuống, cổ tay mảnh khảnh lập tức bị Tề Yến Thanh tóm gọn. Tề Yến Thanh kéo cô lại gần, thanh âm trầm thấp vang lên.
_ Không cho ta chở con tới tận nơi, giờ tạm biệt cũng nhạt nhẽo vậy sao?
_ Cha nuôi! Chuyện này người đã đồng ý với con rồi mà!
Thiên Ân nhìn gương mặt rõ ràng là không hài lòng kia, mỉm cười dịu dàng.
_ Khi ở CHARM ngài và con tuyệt đôi không có quan hệ! Ngài quên rồi sao?
_ Thế thì ta mất công mua cái công ty ấy làm gì?
Tề Yến Thanh bất mãn cau mày. Gương mặt tuấn mỹ cùng đầu lông mày thẳng tắp cau chặt lại.
_ Con không muốn người ta dị nghị!
_ Kẻ nào dám?
Thanh âm lạnh tanh của hắn vang lên, Thiên Ân biết hắn đang bực bội, lập tức nhẹ giọng xoa dịu.
_ Không! Ý con là đề phòng thôi mà!
Tề Yến Thanh đưa tay day day thái dương, cô đúng là vấn đề khiến hắn đau đầu!
_ Tại sao ương bướng như vậy? Ta đã nói, chỉ cần con muốn, con lập tức trở thành nghệ sĩ của CHARM! Tất cả giải thưởng, ta đều có thể cho con!
_ Cha nuôi!
Thiên Ân trước câu nói của hắn, mỉm cười nhẹ nhàng, bàn tay đặt nhẹ lên cánh tay hắn.
_ Nếu làm như vậy, thì Thiên Ân trở thành cây tầm gửi rồi!
Cô nghiêng đầu nhìn Tề Yến Thanh, gương mặt nũng nịu như trẻ nhỏ.
_ Cha nuôi....Con muốn lần này dựa vào sức mình, quang minh chính đại trở thành nghệ sĩ của CHARM bằng sức của mình, con không muốn dựa vào quyền thế của người, như thế với những người khác không công bằng! Cha nuôi...người đồng ý với con đi mà!
Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân xinh đẹp nài nỉ bên cạnh, gương mặt nũng nịu cùng đôi mắt trong sáng, tình thế đúng như cha gặp trẻ nhỏ, hoàn toàn buông khiên giáp đầu hàng, đành thở dài.
_ Được! Ta đồng ý với con!
_ Cám ơn người!
Thiên Ân vui vẻ cười híp mắt, rồi nhanh nhẹn mở cửa.
_ Con đi đây!
_ Khoan đã!
Tề Yến Thanh bám lấy cánh cửa xe định mở ra kia đóng lại. Thiên Ân chưa kịp phản ứng, thân hình to lớn mạnh mẽ của hắn đã áp sát vào cô.
Giây phút sau, nụ hôn mang theo cảm giác tước đoạt gắn chặt lấy đôi môi cô. Thiên Ân chưa kịp hít thở, nụ hôn như tước hết dưỡng khí, khiến cho cô nghẹn ngào.
Tề Yến Thanh liếm nhẹ đôi môi cô, nụ hôn của hắn luôn mang lại cảm giác chiếm đoạt mãnh liệt, áp bức và sâu sắc như chính con người hắn, khiến cho Thiên Ân nhất thời mê loạn.
Nụ hôn vừa ngưng, thanh âm mang theo tiếng trầm ấm như rừng thẳm vang lên mị hoặc.
_ Còn câu hỏi của ta....con đã có câu trả lời chưa?
_ Cái này....
Thiên Ân đỏ bừng mặt, mùi hương nam tính mãnh liệt cùng hương gỗ tuyết tùng sang trọng vây hãm. Thiên Ân không né tránh ánh mắt của Tề Yến Thanh, nhẹ giọng nài nỉ.
_....Người cho con thêm chút thời gian nữa, có được không?
_ Đồng ý làm người phụ nữ của ta, đối với con khó khăn như vậy sao?
Tề Yến Thanh đương nhiên có chút không vui. Hắn nâng cằm cô lên, ánh mắt sâu thẳm không đây ấy nhìn cô như chất vấn.
_ Vâng!
Thiên Ân khảng khái gật đầu, vẻ mặt điềm nhiên của cô làm hắn vừa bực mình, lại vừa khiến hắn buồn cười.
Đôi môi hắn lần nữa lại ghé tới, nhưng lần này bả vai mạnh mẽ của hắn bị đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô ngăn lại.
Thanh âm như dòng nước mát rót vào tai hắn.
_ Con trễ mất!
Tề Yến Thanh gục đầu trên hõm vai cô, thở dài, phả làn hơi man mán lên da cô.
Thiên Ân rụt cổ lại vì nhột nhạt.
Cuối cùng thì bàn tay to lớn của Tề Yến Thanh cũng chấp nhận mở cánh cửa xe đằng sau ra, trầm thấp luyến tiếc nói.
_ Xong việc lập tức về nhà!
_ Con nhớ rồi! Cha nuôi! Chúc người một ngày tốt lành!
Thiên Ân nhanh chóng bước ra ngoài, đôi chân rảo bước như chim sâu đến cửa kính ghế lái, gõ nhẹ vào cửa kính, mỉm cười vẫy tay với người bên trong.
Kính Hàm ngồi trên ghế lái, mỉm cười ấm áp vẫy tay lại với cô. Thiên Ân quay người đi, dáng điệu dịu dàng bừng sức sống trong ánh nắng, thu hút biết bao nhiêu ánh mắt xung quanh.
Kính Hàm ấn nút trên bảng điều khiển, thanh chắn cách âm giữa khoang ghế lái và ghế phụ được tự động kéo xuống. Tề Yến Thanh giờ luôn đưa đón Thiên Ân bằng xe riêng, thiết bị này vì thế được lắp đặt thêm vào tuần trước, bảo đảm riêng tư tuyệt đối, ghế lái của anh hoàn toàn không nhìn thấy, không nghe thấy bất cứ điều gì!
Tề Yến Thanh rút hộp xì gà trong túi vest ra, châm lửa, phả một làn khói bạc thơm nồng phiêu dật.
Hắn nhìn Thiên Ân bước khuất vào trong trụ sở CHARM, mới ra lệnh cho Kính Hàm lái xe rời đi.
_ Thuộc hạ thấy tiểu thư ngày càng đón nhận Tề tổng!
Kính Hàm vui vẻ nói, nhìn Tề Yến Thanh yên lặng hút thuốc qua gương chiếu hậu, ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài mang vẻ mông lung.
Anh lái xe chầm chậm, thanh âm cung kính nhẹ nhàng vang lên.
_ Ngài dường như có tâm trạng?
_ Tôi thấy con bé dường như đang có tâm tư riêng.
_ Ngài suy nghĩ quá nhiều rồi! Tiểu thư mấy ngày gần đây rất vui vẻ hưởng ứng, cũng không còn phản ứng nữa, thuộc hạ thấy mọi chuyện dần ổn rồi...chỉ cần cho cô ấy thêm chút thời gian!
_ Không!
Tề Yến Thanh lắc đầu, điếu thuốc kẹp trên ngón tay hắn, đôi chân thon dài vắt lên ưu nhã, mà ánh mắt thì sâu thẳm.
_ Tôi biết con bé đang có suy tính....
Hắn tiếp túc hút thuốc, khói thuốc bàng bạc vây quanh hắn mang một khí chất bí ẩn cô độc.
_Con bé không phải đang vui vẻ hưởng ứng....mà là đang cẩn thận phối hợp!
Ánh mắt sâu thẳm nhìn Kính Hàm, thanh âm trầm khàn vang lên.
_ Con bé đang dùng kế hoãn binh với tôi....để có thời gian chuẩn bị cho điều gì đó....!
Đầu lông mày hắn cau chặt lại, gương mặt căng cứng day dứt.
_ Con bé.....chưa hề tha thứ cho tôi! Tôi thấy điều đó mỗi lần nhìn vào ánh mắt con bé....
_ Tề tổng....thuộc hạ nghĩ ngài nghĩ nhiều rồi, tiểu thư không thể rời khỏi ngài! Ngài cũng hiểu mà!
Tề Yến Thanh cau mày, mi tâm đẹp đẽ nhíu chặt lại. Đúng! Ân nhi đúng là không thể rời khỏi bàn tay hắn....hắn hiểu rõ, và biết rõ điều đó!
Nhưng có điều....!
Khói thuốc vẫn bay lên phiêu dật, Tề Yến Thanh thở dài, nhẹ giọng nói.