Chương 12: Chú mèo sữa nhỏ, cô thật hấp dẫn
“Dừng xe” Sau khi Hà Tiểu Vy suy nghĩ kĩ càng lập tức lên tiếng.
“Có chuyện gì vậy?” Trần Minh Tâm nghe vậy liền lập tức giẫm phanh dừng lại bên đường và hỏi.
“Hình như em đã để quên đồ ở hội trường buổi đấu thầu, em phải quay lại xem sao.” Cô nói.
“Anh đưa em quay lại” Trần Minh Tâm muốn đưa cô đi, “Không cần đâu đàn anh, thời gian này.
anh còn mệt hơn cả em, anh vẫn nên trở về sớm để nghỉ ngơi, em sẽ tự mình gọi xe” Nói xong không đợi Trần Minh Tâm phản ứng, cô lập tức mở cửa và gọi một chiếc xe bên đường rồi rời đi.
Trần Minh Tâm đang định lái xe đi theo sau thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
Lông mày anh ta đột nhiên nhíu chặt lại: “Được, tôi sẽ trở về ngay.”
Sau đó khi quay đầu nhìn lại thì chiếc xe mà Tiểu Vy đang đi đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
Khi cô quay lại hội trường đấu thầu một lần nữa thì các vị khách mời đều đã rời khỏi, và cũng không nhìn thấy Lâm Hoàng Phong.
Trong lòng cô chợt hoảng hốt, chẳng lẽ bên kia đã thực hiện thành công rồi sao?
Bây giờ cô cũng không dám báo cảnh sát bởi vì bên kia muốn nắm được điểm yếu của anh, nên cô sợ nếu làm lớn chuyện sẽ khéo quá thành vụng và gây thêm rắc rối cho anh và tập đoàn Hưng Thịnh.
Cô lo lắng đến mức cả người đều là mồ hôi, cô lập tức chạy tới phòng giám sát, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ nhân viên bảo vệ, thậm chí còn lôi ra thân phận mợ hai của nhà họ Cố lúc này mới lấy được video theo dõi.
Qua camera theo dõi cô nhìn thấy Hoàng Phong lảo đảo bước ra khỏi phòng, tiếp đó đi vào một lối thoát hiểm và có một người đàn ông đi theo ở phía sau, còn lại không có dấu vết gì Đây là chuyện đã xảy ra cách đây nửa giờ trước, cô không biết có còn kịp hay không nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì thì…
Nghĩ đến đây cô đột nhiên bị dọa sợ, cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Tiểu Vy không biết sự việc đã tiến triển đến đâu cũng không dám tìm quá nhiều người, thậm chí không dám cho người khác biết nên chỉ có thể một mình đi theo lối thoát hiểm và tìm từng tầng một.
Khi đến tầng mười lăm cuối cùng cô cũng tìm được anh.
“Lâm Hoàng Phong, anh có sao không?”
Cô lập tức bước tới đỡ người đứng dậy.
Ai ngờ tay cô vừa mới thả lỏng một chút thì cả người của anh đã lập tức ngã xuống.
Tiểu Vy giật mình sợ anh xảy ra chuyện: “Anh có sao không?”
“Tạm thời vẫn chưa chết được” Giọng nói của anh có chút yếu ớt.
Nghe thấy anh nói vậy cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi sẽ gọi cho cảnh sát ngay bây giờ”
“Đừng”
Hoàng Phong lập tức ngăn lại và n¡ “Không thể làm to chuyện này ngoài cô ra không thể cho bất cứ ai biết”
Cô có chút khó hiểu: “Vì sao?
Sở dĩ trước đây cô không dám gọi cảnh sát vì sợ rằng anh đã trúng kế, nếu như gọi cảnh sát đến sẽ làm hại anh cho nên bây giờ đã biết anh an toàn rồi cũng không còn lo lắng gì nữa.
“Không thể cho người khác biết tôi bị người ta tính kế nếu không tôi sẽ trở thành trò cười của cả thành phố Sài Gòn”
Anh cố gắng gượng dậy nói: “Bây giờ cô đưa tôi rời khỏi khách sạn trước, phải cẩn thận vì người của đối phương vẫn đang tìm tôi: Hà Tiểu Vy không nói nên lời, chỉ muốn trợn trắng mắt với hành vi chết cũng cần mặt mũi mà phải chịu tội như thế này của anh, nhưng cô vẫn rất tôn trọng quyết định của anh và không gọi cho cảnh sát.
“Được rồi tôi đồng ý với anh.”
Vừa nói cô vừa cẩn thận đỡ anh rời đi.
Trong lúc đó có mấy lần suýt chút nữa bị người của đối phương phát hiện, nhưng nhờ sự chỉ dẫn của anh nên đều tránh được mà không gặp nguy hiểm gì.
Cuối cùng hai người thoát được khỏi đó và thành công đến được bãi đậu xe tầng hầm Lâm Hoài Phong đưa chìa khóa xe cho cô: “Cô có biết lái xe không?”
“Biết” Cô nhận lấy chìa khóa xe mà không chút do dự, sau khi đỡ anh vào trong xe thì lập tức đưa anh rời khỏi khách sạn.
Sau khi hai người rời khỏi khách sạn một cách nhanh chóng, cô mới thở phào nhẹ nhõm và nghĩ tới tình trạng của anh vừa rồi có chút không ổn, vì vậy quay đầu lại nhìn thì phát hiện gương mặt của anh đã đỏ bừng “Lâm Hoài Phong anh không sao chứ?”
Anh cảm thấy mình như thể đang chìm trong nham thạch, cả người đều sắp bị thiêu thành tro bụi.
Anh biết mình bị trúng thuốc kích thích, vừa rồi anh còn có thể kìm nén được là nhờ vào ý chí mà mình vẫn thường lấy làm kiêu ngạo, nhưng lúc này cô vẫn đang ở bên cạnh anh, nên khi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô khiến ý chí của anh đã hoàn toàn sụp đổ.
Lâm Hoài Phong chưa bao giờ phải để mình chịu thua, dù sao anh cũng nhìn trúng cô gái nhỏ này.
Nếu anh đã nhìn trúng thì sớm muộn gì cũng sẽ là người của anh, bây giờ có thể hưởng phúc lợi của mình trước, vì thế anh lên tiếng: “Dừng xe”
Hà Tiểu Vy cho rằng anh đã xảy ra chuyện gì nên lập tức dừng xe ở bên đường.
“Anh làm sao vậy?” Hà Tiểu Vy nhìn thấy gương mặt của Lâm Hoài Phong đỏ ngầu thậm chí đôi mắt cũng đỏ lên liền có chút lo lắng cho rằng anh phát sốt, vì vậy vươn tay ra muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán anh.
Chỉ là trước khi tay cô chạm vào được trán của anh thì đã bị một bàn tay to và nóng hổi của anh nằm chặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!