Chương 17: Hôn tôi, tôi sẽ để em đi L
âm Hoàng Phong đã đạt được mục đích, cũng không còn làm khó Hà Tiểu Vy mà chỉ hỏi: “Cô ta chịu khai chưa?”
“Vân chưa”
Lâm Hoàng Phong nghe xong không còn đủ nhân nại: “Nếu đã không muốn nói, vậy thì cũng không cần miễn cưỡng nữa”
Vừa dứt lời, người đàn ông đứng bên cạnh liền vung cây gậy sắt lên đánh một cách tàn bạo vào chân của người phụ nữ.
Hà Tiểu Vy nghe rõ mồn một tiếng xương cốt gấy rạn. Cô ta đau đến mức kêu không thành tiếng, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Lần trước mới chỉ nghe thấy âm thanh, lần này còn tận mắt chứng kiến cảnh tượng tàn bạo đẫm máu ngay trước mặt, Hà Tiểu Vy sợ đến mức chân tay mềm nhũn .
Nếu không phải là Lâm Hoàng Phong kịp thời đỡ cô, thì cô đã sớm mất hết thể diện mà ngã xuống đất rồi Lâm Hoàng Phong rất hài lòng khi nhìn thấy phản ứng của Hà Tiểu Vy, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong, cố tình giải thích: “Hà Tiểu Vy, tốt nhất em đừng có lừa gạt tôi bất cứ điều gì, nếu không đây cũng sẽ là kết cục của em, nhìn rõ chưa?”
Hành động của cô ngày hôm qua khiến anh đoán ra được cô đang giấu mình chuyện gì đó. Vậy nên hôm nay dẫn cô tới đây là muốn ‘giết gà dọa khử.
Hà Tiểu Vy lập tức giật mình, càng kiên quyết muốn ly hôn và che giấu thân phận.
Anh tàn nhẫn độc ác như vậy, lỡ như phát hiện ra thân phận của cô, nói không chừng…
Cô hoàn toàn không dám nghĩ tiếp nữa, vội lắc lắc đầu cho những ý nghĩ lung tung này ra khỏi đầu.
Đúng lúc ấy.
Điện thoại Hà Tiểu Vy bỗng vang lên, cô theo bản năng rút điện thoại ra, màn hình hiển thị cuộc gọi đến, ánh mắt cô chần chừ trong giây lát.
Thôi xong rồi, là ba Phong gọi!
Làm sao đây?
Nên bắt máy hay không?
Ngay giây sau thì nghe tiếng Lâm Hoàng Phong hỏi: “Ai gọi đó?”
Cô sợ đến nỗi hai tay run rẩy, điện thoại liền rơi xuống đất.
Anh nhìn biểu cảm hốt hoảng của cô, có chút hiếu kỳ, bèn cúi người chuẩn bị nhặt. Hà Tiểu Vy nghĩ đến mà sợ, nếu để anh nhìn thấy trên điện thoại hiển thị số của ông, e là thân phận che giấu bấy lâu nay sẽ bị bại lộ mất.
Thấy Lâm Hoàng Phong đang định lấy điện thoại lên, cô không kịp nghĩ ngợi nhiều nữa, vòng tay ôm lấy eo Lâm Hoàng Phong.
Cánh tay vừa đưa ra của Hoàng Lâm Phong bỗng cứng đờ lại giữa không trung, đùa cợt nói: “Đây là em muốn ôm tôi sao?”
Cô khẽ ho một tiếng, nói sang chuyện khác: “Ở đây toàn là mùi máu tanh, tôi ngửi thấy khó chịu, anh đưa tôi ra ngoài được không?
Anh gạt tay cô ra, xoay người lại, ánh mắt có vài phần thăm dò: “Em thật sự thấy không thoải mái?”
Tim đập thình thịch, trong lòng Hà Tiểu Vy trở nên hoảng loạn nhưng vẫn cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, nở một nụ cười: “Đúng vậy, tôi không thích không khí ở đây”
“Vậy sao?” Anh khẽ hỏi lại, dưới đáy mắt vẫn có chút ngờ vực.
Cô gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, nhưng tim thì đang nhảy loạn xạ “Muốn tôi đưa cô ra ngoài cũng được thôi” Lâm Hoàng Phong nói được một nửa, dừng lại, biểu cảm như muốn nói cô hiểu ý tôi mà Cô nghe vậy liền nắm chặt tay lại, nét mặt cố bình thản hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Một tia sáng xẹt ngang qua đôi mắt sâu thẩm của Lâm Hoàng Phong: “Hôn tôi một Hà Tiểu Vy trợn tròn hai mắt, tức giận nhìn anh, khẽ cần chặt răng, kìm chế sự phẫn nộ trong lòng: “Đổi cái khác đi”
“Không đổi” Anh từ chối một cách dứt khoát.
Cô liếc nhìn chiếc điện thoại trên mặt đất, cố nén sự tức giận trong lòng, nghiến răng nói: “Có phải nếu tôi hôn anh, anh sẽ lập tức đưa tôi rời khỏi đây?”
Lâm Hoàng Phong khẽ gật đầu, yên lặng nhìn cô, ánh mắt giống như thợ săn đang nhìn chăm chằm vào con mồi của mình. Ánh mắt ấy khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô cắn môi, hít một hơi thật sâu, vì muốn Lâm Hoàng Phong không còn chú ý đến chiếc điện thoại của mình nữa, cô liền kiễng chân, hôn một cái thật nhanh lên má anh: “Bây giờ được rồi chứ?”
“Được rồi.” Lâm Hoàng Phong hài lòng đáp.
Anh cũng biết nên dừng lại ở đâu, sợ rằng chọc giận cô đến lúc phản tác dụng lại không hay.
Cô nhân lúc anh mất tập trung, vội cúi người nhặt chiếc điện thoại lên, cài về chế độ im lặng, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ra khỏi tầng hầm, lúc này nghĩ đến việc buổi tối phải trở lại nhà họ Lâm, cô bắt buộc phải tách khỏi Lâm Hoàng Phong.
Cô liền hỏi anh: “Tổng giám đốc Phong, anh còn việc gì nữa không? Nếu như không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây, lát nữa tôi còn có việc gấp”
Lâm Hoàng Phong đang định nói thì điện thoại di động của anh vang lên, nghe máy.
xong, giọng nói có phần tiếc nuối: “Công ty có chút việc cần tôi về xử lý, hôm khác tôi đến tìm em”
Hà Tiểu Vy cảm thấy đúng là việc tốt tự tìm đến mình.
Lâm Hoàng Phong vừa đi khỏi, cô liền rút điện thoại ra.
Nhìn trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ ủa ba Phong, sợ ông có chuyện gì gấp gáp, cô liền gọi lại ngay: “Ba tìm con có chuyện gì vậy ạ?”
Ba Phong cười ha ha: “Không có gì, chỉ là muốn nhản con một tiếng, tối nay nhớ về ăn cơm, nhất định không được quên đâu đấy”
Cô thở phào một hơi, cô cứ nghĩ có chuyện gì quan trọng: “Ba yên tâm, con nhất định sẽ về đúng giờ”
Đột nhiên, bóng hình Lâm Hoàng Phong lướt qua tâm trí cô, cô không yên tâm hỏi lại để chắc chắn: “Ba ơi, tối nay Lâm Hoàng Phong có về không ạ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!