Chương 27
Nếu sau này anh biết được thân phận ẩn giấu của cô, rồi nghĩ lại những gì mình đã nói với cô hôm nay, anh chắc chắn sẽ tự tát vào mặt mình.
Lâm Hoàng Phong đưa tay nâng cái đầu đang cúi thấp của Hà Tiểu Vy lên, bắt cô nhìn vào mắt mình, chậm rãi nói: “Hà Tiểu Vy, bây giờ em có hai lựa chọn. Một là, em có thể xuống xe quay lại làm việc, như vậy em sẽ trực tiếp vi phạm quy định trong hợp đồng. Phải bồi thường cho.
bên vi phạm hợp đồng chỉ phí cao. Thứ hai là, ngoan ngoãn đi theo tôi, có thể khi tôi vui vẻ sẽ để cho em trở về sớm hơn”
“Hèn hạ” Hà Tiểu Vy nghiến răng thốt ra hai chữ.
Nghe vậy, Lâm Hoàng Phong không biết xấu hổ mà còn tự hào khẽ cười một tiếng, nhìn cô có chút hư hỏng: “Nếu nói ra lời này có thể làm em bình tĩnh lại thì em cứ mắng tôi là được”
Lâm Hoàng Phong là người luôn không quan tâm đến quá trình, chỉ quan tâm đến kết quả. Miễn là kết quả tốt, không quan trọng biện pháp quang minh hay hèn hạ.
Lâm Hoàng Phong dừng một chút, trầm giọng cười nhạo: “Tiểu Vy, em xem, chỉ cần tôi hứa hợp tác với Tập đoàn Thành Công, những lão già cổ đông trong công ty của em có thể phản bội mà bán em không chút do dự. Và Trần Minh Tâm căn bản chỉ có vậy, không có khả năng bảo vệ em. Nếu em là người phụ nữ của Lâm Hoàng Phong tôi, chỉ cần em không muốn làm chuyện gì, thì tôi sẽ không bao giờ ép buộc em”
Lâm Hoàng Phong bình tĩnh xúi giục ly gián, chỉ để nói với Hà Tiểu Vy rằng Trần Minh Tâm không có tương lai, để anh bắt đầu âm thầm đào tường.
Hà Tiểu Vy thừa biết rằng những gì Lâm Hoàng Phong nói đều có động cơ thầm kín nhưng cô sẽ không bị lừa, cô lạnh lùng đáp trả: “Lâm Hoàng Phong, anh đang mạnh miệng. Rõ ràng là anh đang lợi dụng hội đồng quản trị để trấn áp Trần tổng, nhưng bây giờ anh lại ở đây để nói xấu anh ấy, anh không thấy bản thân mình rất hèn hạ đáng khinh sao?”
Lâm Hoàng Phong hơi nheo đôi mắt lại, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm: “Hèn hạ đáng khinh?”
Anh khinh khỉnh khịt mũi: “Nếu tôi đáng khinh thì sao? Hà Tiểu Vy, sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn. Tùy em chọn ngoan ngoãn làm người phụ trách, hay bồi thường vi phạm hợp đồng”
Hà Tiểu Vy: “..”
Cô nghiến răng và nhìn chằm chằm vào Lâm Hoàng Phong, ý muốn xuyên thủng hai lỗ trên người anh.
Cô đã làm việc chăm chỉ một tháng trước khi chính thức vào phòng thiết kế, cô không muốn bỏ cuộc như thế này nên chỉ có thể chịu đựng sự tức giận từ tận đáy lòng, rít ra một câu từ kế răng: “Được, tôi sẽ làm, bây giờ anh hài lòng chưa?”
Lâm Hoàng Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang phập phồng của cô, không khỏi đưa tay ra bóp nhẹ, hạ giọng dỗ dành: “Đừng tức giận, tôi đưa em đi đến nơi này xem một chút, tôi hứa em sẽ thích”
Hà Tiểu Vy chế nhạo việc anh đánh một gậy rồi cho một quả táo, nhưng điều đáng ghét hơn là cô buộc phải chấp nhận, nghĩ đến điều này càng khiến cô khó chịu hơn.
Rất nhanh, chiếc xe dừng lại.
Lâm Hoàng Phong nói: “Đến rồi, xuống xe!”
Nghe những lời đó, Hà Tiểu Vy lập tức tỉnh táo trở lại, lúc này cô mới nhận ra rằng Lâm Hoàng Phong đã lái xe đến một căn biệt thự.
Trong tiềm thức của mình, cô nhớ tới cảnh tượng lần trước nhìn thấy ở tầng hầm của một biệt thự, sắc mặt cô tái nhợt, ngồi ở ghế phụ thật lâu không nhúc nhích.
Nhìn vào mắt cô Lâm Hoàng Phong liền biết cô đang nghĩ gì và cảm thấy có chút bất lực, lần trước anh chỉ muốn cảnh cáo cô đừng làm loạn bên cạnh mình.
Anh không ngờ rằng cái bóng mà nó mang lại cho cô lại sâu đến vậy.
Để xoa dịu Hà Tiểu Vy, anh nhẹ nhàng nói: “Em đừng lo lắng, tôi sẽ không cố ý làm em sợ, tôi chỉ muốn cho em xem một thứ.”