Chương 30
Nhìn thấy điều này, lửa giận của Hà Tiểu Vy gần như không kìm được mà bộc phát, bàn tay đang buông thõng bên hông không khỏi siết chặt.
Ngoài mặt, cô không dày như Lâm Hoàng Phong, độc đoán, cô không vô lý như Lâm Hoàng Phong.
Hà Tiểu Vy rối rắm một hồi, nặng nề thở ra một hơi nói: “Nếu tôi hôn anh thì anh hứa cho tôi trở lại làm việc?”
“Tôi hứa” Lâm Hoàng Phong biết rằng Hà Tiểu Vy đã thỏa hiệp, anh nở một nụ cười xấu xa.
Mặc dù cô không sẵn lòng tin vào lời hứa của Lâm Hoàng Phong, nhưng giờ cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô nhắm mắt lại, từng bước đến gần Lâm Hoàng Phong bộ dạng muốn chết đến nơi.
Đau dài không bằng đau ngắn, sớm siêu sinh.
Hà Tiểu Vy cúi đầu xuống, nhanh chóng hôn nhẹ lên má của Lâm Hoàng Phong, khi cô định rút lui, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Lâm Hoàng Phong kéo mạnh, khiến cô ngã vào đùi của Lâm Hoàng Phong.
Anh trực tiếp cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Hà Tiểu Vy, tay để sau gáy cô, phả hơi thở nóng rực lên má cô.
Hà Tiểu Vy nghiến răng nghiến lợi, không chịu để anh tiến thêm bước nữa, không nghe lời dùng hai tay đẩy ngực anh, cố gắng tách ra khỏi nụ hôn của anh.
Lâm Hoàng Phong không còn hài lòng với một nụ hôn đơn giản như Vậy nữa, bàn tay trên eo cô nhẹ nhàng véo. Cảm giác nhột nhột từ eo khiến cô bật cười. Lâm Hoàng Phong đã lợi dụng điều này để cạy răng cô ra, cướp lấy vị ngọt của cô một cách điên cuồng.
Một lúc lâu sau, anh mới từ từ thả lỏng, nhìn cánh môi hơi sưng đỏ của Hà Tiểu Vy, anh không nhịn được lại cắn nhẹ, vị ngọt giống như hoa anh túc khiến anh tham lam mà cắn lấy.
Hà Tiểu Vy tức giận trừng mắt nhìn anh: “Lâm Hoàng Phong, anh đủ chưa?”
Anh khẽ cười một tiếng, khàn giọng nói: “Ngoan nào, ngồi với anh một lát, lát nữa anh sẽ đưa em về, nếu không, hậu quả em tự chịu”
Động tác của Hà Tiểu Vy đang chuẩn bị muốn giãy dụa nháy mắt liền cứng đờ, một lát sau cô dứt khoát từ bỏ giãy dụa, có chút giống như vò mẻ mà tựa vào ngực Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong hài lòng mà cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má của cô, anh khế thở dài: “Nếu em vẫn cứ ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết bao.”
Hà Tiểu Vy cười nhạo một tiếng, lười trả lời hắn.
Nửa giờ sau, Hà Tiểu Vy đứng dưới lầu công ty, nhìn xe của Lâm Hoàng Phong phóng đi, cô hơi có chút mệt mỏi mà bóp bóp thái dương.
Nếu mỗi ngày cô đều phải đấu trí đấu dũng với Lâm Hoàng Phong như vậy, cuộc sống sau này, cô thật sự là không dám tưởng tượng.
Hà Tiểu Vy trở lại bộ phận thiết kế thì cảm thấy rất rõ ràng rằng ánh mắt của đồng nghiệp đều nhìn về phía cô, cũng không giống vẻ coi thường như buổi sáng, ngược lại nhiều hơn vài phần tìm tòi nghiên cứu cùng đánh giá.
Bây giờ cô còn phải thiết kế cho Lâm Hoàng Phong, cũng không để ý tới những chuyện này, cô làm như không cảm thấy cái gì.
Cô đi đến chỗ ngồi của mình, bắt đầu tập trung suy nghĩ, rất nhanh cô đã có linh cảm.
Hà Tiểu Vy đã có linh cảm, hoàn toàn quên đi vấn đề về thời gian, chờ tới khi cô dựa vào ý nghĩ mà phác thảo ra xong, người trong văn phòng cũng đã tan tâm từ sớm, sắc trời cũng dần dần tối xuống.
Cô không khỏi nhìn về phía đồng hồ báo thức ở một bên, phát hiện thế mà đã bảy giờ rồi.
“Cũng đã trễ thế này rồi sao?” Hà Tiểu Vy thì thào tự nói, không khỏi vặn vặn cái cô đau nhức.