Chương 39
Ai cũng đừng nghĩ tới Sự kiên nhẫn của gã đàn ông đã tuyên bố chấm dứt, gã xoay người rồi đẩy Hà Tiểu Vy xuống mặt đất, hai tay gã cầm lấy áo của cô, dùng lực xé một phát, cái áo lành lặn liền tả tơi, áo, trực tiếp bị xé rách.
Hà Tiểu Vy tuyệt vọng kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
Da thịt trắng nõn của cô lộ ra ngoài không khí, vòng eo mảnh khảnh không có một chút mỡ thừa.
Ánh mắt của gã đàn ông lộ ra một tia lửa nóng bỏng, nhìn cô đây tham lam.
Hai tay của cô che thật kĩ ở trước ngực, muốn ngăn cản ánh mắt dâm loạn của gã đàn ông, nước mắt từ trong hốc mắt liên tục trào ra, làm mờ đi tầm mắt của cô.
Gã đàn ông cầm lấy cánh tay của cô, dùng sức bẻ một cái, sau đó ấn lên sàn nhà, hoàn toàn không thể động đậy. Mặt khác, một bàn tay khác kéo váy của cô xuống.
“Buông tôi ra… Buông tôi ra… Lâm Hoàng Phong… Cứu tôi… Cô tuyệt vọng la lên, thân thể không ngừng vặn vẹo, giãy dụa hòng muốn thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông cô.
Cô vùng vẫy mãnh liệt ngăn cản gã đàn ông, gã ta đã phí phạm quá nhiều thời gian, gã không kiên nhãn mà nhíu mày lại. Sau đó, gã giơ tay lên hung ác tát cô một bạt tai, nổi giận mắng: “Con đàn bà đê tiện này, nếu mày còn giãy giụa, bố mày sẽ đánh chết mày”
Đầu Hà Tiểu Vy bị đánh đến ông ông, nhưng cô vẫn yếu ớt giãy giụa: “Lâm Hoàng Phong, mau tới… Cứu tôi…’ Gã đàn ông cười quỷ quái một tiếng, đưa tay ra vỗ vỗ vào hai má của cô: “Đợi lát nữa mày sẽ không gọi người tới cứu mình nữa, mà chỉ biết cầu xin tao thỏa mãn mày, làm mày sung sướng…”
Nói xong, tay gã ta theo cái cổ thon dài của Hà Tiểu Vy lướt xuống…
Cả người Hà Tiểu Vy đều đầy tuyệt vọng, đúng lúc này…
Cửa truyền đến một tiếng nổ, cửa phòng vốn đang đóng chặt thì bị người từ bên ngoài hung ác đá văng ra.
Lâm Hoàng Phong đá văng cửa phòng rồi xông vào phòng, nhìn thấy thân thể của Hà Tiểu Vy gần như trần truồng, trên người cô còn có một gã đàn ông, đôi mắt lạnh lẽo và khủng bố của anh chứa đầy cảm xúc hung ác, anh bước nhanh xông tới, ra sức đá một cước vào ngực của gã đàn ông đó.
Gã đàn ông té nhào thật mạnh lên mặt đất, đau đớn ôm lấy vùng ngực, lăn lộn không ngừng trên mặt đất.
Lâm Hoàng Phong vội vàng cởi áo, sau đó dùng áo bọc lấy Hà Tiểu Vy đang chật vật rồi ôm cô vào trong lòng, dịu dàng vỗ về: “Đừng sợ, đừng sợ, tôi tới rồi”
Hà Tiểu Vy chôn mình trong lòng anh, cầm lấy áo của anh rồi mặc vào, cuối cùng thì không nhịn được mà lên cao giọng khóc nức nở, dường như muốn trút hết tất cả sự sợ hãi và bất lực ra ngoài.
Tiếng khóc chứa đầy tuyệt vọng của cô giống như một lưỡi dao sắc.
bén, mạnh mẽ đâm vào trái tim của Lâm Hoàng Phong.
Anh hoàn toàn không cách nào có thể tưởng tượng ra, nếu như bản thân mình đến chậm một bước nữa thôi, có phải cô sẽ…
Chỉ cần nghĩ tới đây, tâm trạng giận dữ ở trong lòng Lâm Hoàng Phong sẽ không có cách nào có thể dẫn xuống.
Anh kìm nén cái cảm xúc đang lan tràn xuống đáy lòng, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng của Hà Tiểu Vy, kiên nhẫn dỗ dành: “Đừng khóc, không phải sợ nữa, có tôi ở đây rồi sẽ không có ai ức hiếp cô nữa.
Ngoan, đừng sợi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!