Chương 57
Đây là lần đầu tiên Lâm Hoàng Phong nhìn thấy nụ cười thật lòng, không chút che giấu như thế này của cô trước mặt anh, anh cũng bị lây nhiễm mà nhếch khóe môi, cổ vũ: “Kiên trì cố gắng, tôi tin là em còn có thể làm tốt hơn nữa”
Ánh mắt anh rơi lên trên bàn tay phải của cô, nhìn băng keo cá nhân đang dán trên ngón trỏ của cô, hỏi: “Tay em sao vậy?”
Hà Tiểu Vy đưa mắt nhìn ngón tay của mình, hơi mím môi, cười có chút xấu hổ: “Cái đó… Nhẫn kim cương dễ gây chú ý quá, tôi bèn liền dùng băng keo cá nhân.
Những lời phía sau, cô càng nói càng nhỏ, cho đến cuối cùng thì không nghe thấy nữa.
Tâm trạng hiện tại của Lâm Hoàng Phong chính là dở khóc dở cười, vươn tay bóc miếng băng keo cá nhân ở bên trên đi, lộ ra chiếc nhẫn kim cương lớn ở bên trong, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Cô không tháo ra, có phải có nghĩa là cô thích món quà này không?
Lâm Hoàng Phong nắm chặt lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay vào nhau, nhìn vô cùng hài hòa, xứng đôi.
“Vợ à” Anh bất giác gọi một tiếng, ánh mắt lóe lên một tia sáng, tràn đầy mong đợi nhìn phản ứng của Hà Tiểu Vy.
Vợ?
Hà Tiểu Vy nghe thấy cách gọi này liền bị dọa đến mức sợ cứng người, kinh ngạc trừng to hai mắt nhìn Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong gọi cô là vợ?
Sắp chết rồi, anh biết cô là Mai Kiều Nhi?
Anh biết từ lúc nào?
Hà Tiểu Vy nghĩ lại, liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu Lâm Hoàng Phong thật sự biết cô là Mai Kiều Nhi thì đã đưa tay bóp chết cô từ lâu mới đúng.
Cô cố hết sức giữ bình tĩnh, lặng lẽ ngước mắt nhìn Lâm Hoàng Phong, liền nhận được ánh mắt cười như không cười của anh, còn mơ hồ xen lẫn vài phân mờ ám.
Lập tức, cô liền hiểu ra, Lâm Hoàng Phong là đang cố tình lợi dụng sàm sỡ mình.
Hà Tiểu Vy lặng lẽ thở phào một hơi, hung dữ liếc nhìn anh, không bằng lòng, nói: “Không cho phép gọi tôi là vợ, tôi mới không phải là vợ anh”
Cô lấy anh ba năm, cũng chưa từng thấy anh gọi cô một tiếng vợ, cô cũng đã ký lên đơn ly hôn rồi, gọi vợ cái gì chứ.
Lâm Hoàng Phong nắm chặt lấy tay Hà Tiểu Vy, lắc lắc giống như đang khoe khoang, cười mỉm, nói: “Em cũng đã đeo cả nhẫn rồi, hơn nữa cũng không có tháo ra, em còn không thừa nhận em là vợ tôi?”
Đúng là tên ăn cướp trắng trợn mà!
Hà Tiểu Vy âm thầm phỉ nhổ, ngược lại vẻ mặt không hề thay đổi.
Cô rút tay ra, không chỉ không rút được tay về, mà ngược lại còn khiến anh nắm chặt hơn, cô không bằng lòng, trừng mắt: “Còn không buông ra”
Lâm Hoàng Phong liền nâng thẳng tay cô lên, đặt lên trên miệng mình, hôn nhẹ: “Không buông, em đã đeo nhãn thì chính là người của tôi rồi, tôi sẽ không buông em ra”
Nhãn!
Đúng rồi, Hà Tiểu Vy đột nhiên nghĩ ra chuyện của chiếc nhẫn, cô rất buồn bực, nói: “Anh cho tôi đeo cái nhẫn gì vậy? Đeo vào rồi là không tháo ra được”
Không tháo ra được?
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!