Chương 58
Lâm Hoàng Phong nắm lấy tay của Hà Tiểu Vy, muốn tháo chiếc nhẫn ra, nhưng chiếc nhẫn lại chẳng hề di chuyển, anh tăng thêm chút lực, Hà Tiểu Vy đã kêu đau rồi, nhưng chiếc nhẫn vẫn không hề dịch chuyển.
Vậy mà thật sự không tháo ra được!
Hà Tiểu Vy rút bàn tay bị làm cho sưng vù của mình về, lại tỉ mỉ nhìn chiếc nhẫn kim cương kỳ lạ này, giọng điệu mang vài phần oán hận: “Đầu tại anh. Giờ thì hay rồi, đeo vào rồi là không rút ra được. Viên đá kim cương to như vậy, nếu như bị cướp thì phải làm sao?”
Điều quan trọng nhất là, chiếc nhẫn này không tháo ra được!
Muốn cướp thì chỉ có thể chặt cả ngón tay đi cùng luôn!
Con mẹ nó, đúng là đen đủi quá mà.
Đúng là càng nghĩ càng đáng sợ. Hà Tiểu Vy thúc giụ: chuyện này đều là do anh gây nên, anh nhanh tìm người giúp tôi tháo.
chiếc nhẫn ra, tôi không muốn đeo nó suốt”
Chiếc nhẫn đeo vào rồi thì không tháo ra được, đây là lần đầu tiên Hà Tiểu Vy và Lâm Hoàng Phong gặp phải trường hợp như thế này, quả thật là có chút kỳ lạ.
Lâm Hoàng Phong suy nghĩ trong chốc lát, dẫn theo Hà Tiểu Vy đi tìm người tổ chức cuộc bán đấu giá lần trước.
Sau khi người tổ chức nghe toàn bộ câu chuyện thì luôn miệng tán thưởng là thần kỳ: “Tổng giám đốc Phong, quả thật vẫn luôn có một truyền thuyết về chiếc nhẫn này. Truyền thuyết kể rằng, chiếc nhẫn này là một vị thiên sứ làm ra cho người vợ thân yêu của mình. Thiên sứ sợ kiếp sau không tìm thấy người vợ thân yêu của mình, nên đã ếm bùa lên đó, chỉ cần người đã định trong số mệnh của bản thân mà đeo nhẫn vào thì sau đó sẽ không tháo ra được. Tôi vốn tưởng rằng đây chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại là sự thật”
chứ? Em là người đã được định sẵn trong số mệnh của tôi, cho thấy số mệnh của em đã định sẵn là người phụ nữ của tôi, em còn không thừa nhận em là vợ tôi sao?”
Hà Tiểu Vy suy nghĩ, số mệnh định sẵn sao?
Thật sự là như vậy sao?
Nếu thật sự là số mệnh định sẵn, vậy thì cô cũng sẽ không ly hôn với Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy Hà Tiểu Vy vẫn luôn cúi mặt không nói, anh đứng dậy, đi đến bên cô, vươn tay ôm cô vào trong lòng, tựa đầu lên vai cô, nhẹ nhàng cọ sát, thấp giọng hỏi: “Tiểu Vy, em đang nghĩ gì vậy?”
Hà Tiểu Vy đã hoàn toàn quen với cái tên thường xuyên lợi dụng sàm sỡ cô này của Lâm Hoàng Phong, cũng lười phản kháng lại anh, mà cô giơ tay mình lên, hỏi: “Thật sự không tháo ra được sao?”
“Tiểu Vy, đeo nó không tốt sao?” Anh hỏi ngược lại.
Cô hơi thở dài, nhãn nại giải thích: “Chiếc nhẫn này quý giá như vậy..”
Lời cô còn chưa nói xong thì Lâm Hoàng Phong liền ấn môi cô lại, không cho cô nói tiếp nữa.
Lâm Hoàng Phong lại gần bên tai cô, nhẹ nhàng thổi một luồng hơi nóng, nhỏ giọng quyến rũ: “Nhẫn hay thứ quý giá hơn nữa thì cũng chỉ là vật chết, đều không quan trọng bằng em”
Nói xong, trái tim bình tĩnh của Hà Tiểu Vy giống như mặt nước đang yên ả bị ném một viên sỏi nhỏ vào, gợn lên từng đợt sóng.