Chương 61
Ngày hôm sau, Hà Tiểu Vy bước xuống xe buýt, tiến về phía công ty cách đó không xa.
Không biết tại sao, hôm nay mắt phải của cô cứ nháy liên hồi. “Mắt trái nháy là tài, mắt phải nháy là họa”, cũng không biết vì lí do gì mà trong lòng cô lại có một cảm giác thấp thỏm không yên, dường như sẽ có chuyện gì đó không may sắp ập tới.
Khi cô vừa định sang đường, một chiếc ô tô màu trắng đang đậu bên đường đột nhiên nổ máy, điên cuồng lao về phía cô như tên bắn.
Hà Tiểu Vy mặt mày tái mét, theo phản xạ chạy lên bệ cây ở bên đường, nhưng vì quá vội vàng nên cô bị vấp ngã, mất thăng bằng lăn sang một bên. Mặc dù cô đã có thể tránh được chiếc xe đó nhưng lại bị trật mắt cá chân.
Chiếc xe đâm phải bệ cây khiến cho một phần đầu xe bị biến dạng, người trong xe nhanh chóng gạt tay ga cho lùi xe lại.
Thấy vậy, Hà Tiểu Vy mới chợt nhận ra là người đó cố ý muốn đâm cô, và dường như vẫn chưa có ý định từ bỏ. Khi cô chuẩn bị đứng dậy để chạy đi thì cảm nhận được cơn đau nhói đến từ mắt cá chân, khiến cô không thể đứng dậy. Nhìn chiếc xe càng lúc càng tiến lại gần, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể yếu ớt run rẩy, cuối cùng chỉ đành sợ hãi nhắm mắt lại.
Trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc đó bỗng xuất hiện hai cánh tay đẩy cô ra, giúp cô tránh được chiếc xe đang lao tới.
Đột nhiên bị đẩy như vậy khiến Hà Tiểu Vy không kịp để ý tới sự đau đớn của mắt cá chân nữa, mà cô ý thức được rằng có điều gì đó không ổn.
Cô mở mắt ra liền nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông đã ngã xuống đất, khi nhìn kỹ người đàn ông đó cô mới vô cùng sửng sốt, tại sao lại là Lâm Hoàng Phong?
Trời ơi! Thật sự là Lâm Hoàng Phong sao?
Sao có thể là anh được cơ chứ?
Lúc này Lâm Hoàng Phong đã nằm trên mặt đất, không biết sống chết thế nào…
Sau hai lần thất bại không đạt được mục đích, chiếc xe đó vẫn không từ bỏ, người ở trong xe đẩy cần gạt cho lùi xe lại, đang chuẩn bị lao về phía cô một lần nữa thì có mấy người bảo vệ chạy tới.
Người đó thấy nhiều người kéo nhau tới, tức giận đập mạnh vào tay lái, đành từ bỏ ý định muốn đâm Hà Tiểu Vy, vội vã khởi động xe rồi phóng đi mất.
Lúc này Hà Tiểu Vy như vừa tỉnh lại sau cơn mơ, bò đến bên cạnh Lâm Hoàng Phong, nhẹ nhàng lay người anh, giọng nói run run cất lên: “Lâm Hoàng Phong, anh… Anh sao rồi?”
Lâm Hoàng Phong đã đến Tập đoàn Thành Công từ sáng sớm ngày hôm nay, định đích thân điều tra về chuyện của Mai Kiều Nhi, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng có một chiếc xe cứ cố tình muốn đâm Hà Tiểu Vy.
Sắc mặt của anh tối sầm lại trong giây lát, sau đó chạy thật nhanh về phía của Hà Tiểu Vy. Lúc chiếc xe đó lao tới, anh dường như không hề nghĩ ngợi gì, cứ theo bản năng mà đẩy cô ra, tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Từ trước đến nay chưa từng có chuyện tương tự như vậy xảy ra.
Lâm Hoàng Phong đau đến mức thở ra hơi lạnh, chậm rãi lắc đầu, cố gắng nở nụ cười với cô: “Không sao?”
Sau đó, anh đưa mắt nhìn theo chiếc xe đang rời đi, trong đầu thầm ghi nhớ lại biển số xe.
Hà Tiểu Vy nhìn Lâm Hoàng Phong đau đến nỗi mặt mày tái nhợt, đến lúc này mới nhớ tới việc gọi xe cứu thương.
Cô năm chặt lấy tay anh, đôi mắt sáng dần mờ đi bởi tâng nước mắt, kìm nén sợ hãi trong lòng: “Lâm Hoàng Phong, anh cố gắng chịu đựng một chút, sẽ không có chuyện gì đâu “
Lâm Hoàng Phong thấy Hà Tiểu Vy hoảng sợ như vậy liền nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng, tôi không sao.”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!