Chương 63
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của cô, bèn cố tình thở dài một hơi, nhíu chặt mày lại, bày ra một dáng vẻ vô cùng đau đớn, khó khăn: “Tiểu Vy, cánh tay của tôi đau quá! Nếu em mà không chăm sóc tôi, thì tôi… Sau này tôi phải làm thế nào?”
Thấy vậy, cảm giác tội lỗi trong mắt cô càng lộ rõ hơn, thậm chí cô còn không dám nhìn vào mắt anh.
Anh đã không màng đến mạng sống của mình để cứu cô, chuyện cô chăm sóc anh chẳng phải là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý hay sao?
Cô thật sự không có cách nào để từ chối.
Hà Tiểu Vy sau khi tự kiểm điểm lại bản thân thì ngay lập tức đồng ý: “Tôi đồng ý với anh, nhưng mà tôi chỉ chăm sóc anh cho đến khi tay anh hồi phục thôi đấy”
“Được Lâm Hoàng Phong không quan tâm đến điều gì khác nữa, chỉ cần bây giờ cô đồng ý, chuyện sau này để sau này tính tiếp.
Anh rất ghét không khí ở bệnh viện, nên đã để Hà Tiểu Vy đi làm thủ tục xuất viện Hai người bọn họ vừa đi đến cổng bệnh viện thì gặp Lý Mục Thuần.
Anh ấy nhìn Lâm Hoàng Phong đầy lo lắng: “Tổng giám đốc Phong, anh không sao chứ?”
“Không sao.” Lâm Hoàng Phong nhẹ giọng đáp lại anh ấy một tiếng.
Lúc Lý Mục Thuần nhận được tin Lâm Hoàng Phong phải nhập viện, sợ hãi đến mức bỏ hết công việc còn đang xử lý lại, lập tức phi đến, chỉ sợ là anh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, may mắn là không có gì nguy hiểm.
“Tổng giám đốc Phong, anh có cần tôi đưa anh về nghỉ ngơi không?” Lý Mục Thuần nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Hoàng Phong không trả lời, mà liếc sang nhìn Hà Tiểu Vy đang đi bên cạnh: “Tiểu Vy, đến nhà em dọn đồ đạc trước nhé?”
“Dọn đồ? Dọn đồ gì?” Hà Tiểu Vy ngơ ngác nhìn Lâm Hoàng Phong.
Khuôn mặt anh lập tức tối sầm lại, nhìn cô bằng ánh mắt đầy giận dỗi, trách móc nói: “Tiểu Vy, không phải em vừa mới đồng ý là sẽ luôn bên cạnh chăm sóc cho tôi sao? Không ở cùng nhau làm sao em chăm sóc tôi được đây? Hay là em hối hận rồi?”
Vy hoàn toàn lấy lại tinh thần, cả người cô đã ở trong biệt thự của Lâm Hoàng Phong.
Cô liếc nhìn qua bên cạnh, trên gương mặt của Lâm Hoàng Phong lộ ra chút vui sướng, khiến cô có cảm giác mơ hồ như bị mắc mưu, bộ dạng này của anh đâu có giống người đang bị thương chứ.
Lâm Hoàng Phong cũng cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, nghiêng đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Tiểu Vy, em thích căn phòng kia sao?”
“Tùy anh” Cô nhàn nhạt lên tiếng, chỉ là ở tạm thôi mà, ở căn phòng nào đối với cô đều không sao hết.
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Hoàng Phong đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng, hơi khom lưng tới gần bên tai cô, giọng nói dịu dàng mang theo vài phần dụ hoặc: “Tiểu Vy, em có muốn tới phòng tôi ở không, giường trong phòng tôi cực kỳ là thoải mái đó.”
Hà Tiểu Vy duỗi tay đẩy mặt anh ra xa, mặt không chút cảm xúc từ chối: “Không cần đâu, con người tôi bị lạ giường, nằm trên giường người khác từng ngủ sẽ khiến tôi không ngủ nổi”