Chương 68
Tâm trí Hà Tiểu Vy đang hỗn loạn, dần dần quên mất việc phải đấu tranh, cô im lặng, chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng của anh.
Ngay sau khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hổn hển.
Hà Tiểu Vy nhẹ nhàng dựa vào trong ngực Lâm Hoàng Phong, bên tai nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, nhịp đập vô cùng nhanh.
Đôi mắt quyến rũ của cô có chút xấu hổ.
Vừa rồi, dường như cô đã đáp lại Lâm Hoàng Phong một cách vô thức.
Chỉ cần nghĩ đến việc mình mê mẩn nụ hôn của Lâm Hoàng Phong, Hà Tiểu Vy không khỏi cảm thấy hơi bối rối, nhanh chóng vươn tay đẩy Lâm Hoàng Phong ra và thoát khỏi vòng tay anh.
Độ cong khoé miệng của Lâm Hoàng Phong vẫn không hề giảm đi chút nào, nhớ đến mùi vị của món ăn ngon lúc nãy, anh vô thức liếm môi.
Anh muốn thử lại nó thêm lần nữa!
Lời vừa nói ra, cô dùng sức định thu tay mình về, nhưng trái lại còn bị anh kéo vào trong lòng, dùng một tay để giam giữ cô.
Lâm Hoàng Phong cúi đầu xuống sát khuôn mặt của cô, khoảng cách giữa họ chỉ đúng bằng nửa ngón tay nhỏ, hơi thở của hai người hòa quyện lại với nhau.
Anh không cho Hà Tiểu Vy bất cứ cơ hội nào để rút lui hay né tránh, tra hỏi một cách đầy bá đạo: “Tiểu Vy, em vẫn chưa nói cho anh biết, em có còn giận hay khôn Hà Tiểu Vy biết, nếu như bản thân không nói đáp án cho Lâm Hoàng Phong, e răng anh sẽ không dễ dàng gì mà buông tha cho cô, vì vậy cô chỉ có thể miễn cưỡng, nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi… Tôi không giận nữa, bây giờ anh có thể thả tôi ra rồi quay về nghỉ ngơi được chưa?”
Nghe được những lời này, từ cổ họng của Lâm Hoàng Phong phát ra tiếng cười trầm thấp, giọng nói của anh mang theo sự vui vẻ không thể che giấu, mới có mấy phút đã dụ cô nói ra được suy nghĩ trong lòng: “Tiểu Vy, vừa nãy em nói cái gì cơ? Em nói nhỏ quá, anh không nghe thấy”
theo đó, Hà Tiểu Vy ngẩng đầu lên, cô trợn trừng mắt nhìn anh, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nói ra một câu: “Tôi nói, tôi không giận nữa, bây giờ anh nghe thấy chưa?”
Cô cố tình nâng cao tông giọng ở mấy chữ cuối cùng, nhằm khiến Lâm Hoàng Phong chỉ cảm thấy có tiếng vo ve truyền đến bên tai.
Cô biết rằng mình không thể để cho Lâm Hoàng Phong nghe thấy điều này với bất cứ vẻ mặt thích thú nào được, anh dùng sáu chữ “Được đằng chân lân đẳng đầu”, bằng cách bắt đầu bởi những chuyện nhỏ nhặt rồi từ đó nghe được hết những điều mình muốn, giống như câu tục ngữ “Thả con săn sắt, bắt con cá rô”
“Lâm Hoàng Phong, tôi mệt rồi, tôi muốn quay về nghỉ ngơi, anh có thể buông tôi ra được chưa?” Cô nghiến răng nói.
Lâm Hoàng Phong nắm lấy tay cô thật chặt, trong mắt lộ ra mấy phần uất ức, oán hận nói: “Tiểu Vy, một người tàn tật như anh đã vì em mà tốn biết bao nhiêu công sức, tâm tư để sắp xếp mọi chuyện, lẽ nào em không cảm động chút nào sao? Không phải em nên biểu hiện điều gì đó ư?”
Cảm động?
Cô thừa nhận là lúc bắt đầu cũng rất cảm động, nhưng bây giờ, cô chỉ muốn đẩy cái người không biết xấu hổ này ra thật xa, cách xa đến vạn dặm.
Hà Tiểu Vy nở một nụ cười không tự nhiên, khoé miệng cô giật giật, lợi dụng lúc anh không chú ý, cô liền dùng chân giãm lên mu bàn chân anh, nghe thấy âm thanh ấp a ấp úng, rên rỉ đau đớn của anh, cô nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Lâm Hoàng Phong, muốn ăn hời của tôi hả, không dễ vậy đâu”