Chương 7: Không thể nhịn được nữa
“Sao vậy, cô Hà không đồng ý à?”
Lâm Hoàng Phong nhíu mày nhìn cô một cái, chợt như bừng tỉnh cười một tiếng.
“Cũng phải, tôi quên cô Hà không phải nhân viên PR, không hạ mình làm những chuyện thế này được, có điều sau đó xảy ra chuyện gì, vậy thì không phải việc tôi có thể khống chế được rồi.
Hà Tiểu Vy biết Lâm Hoàng Phong đang uy hiếp mình, cô dám cam đoan, một khi bây giờ cô đi, Thành Công sẽ đối mặt với nhiều đả kích nghiêm trọng hơn.
Phiên phức do cô gây ra, cô nhất định phải giải quyết.
“Tôi tình nguyện đi vào, nhưng cũng mong tổng giám đốc Lâm nhớ kỹ lời nói của mình, nếu tôi lấy lòng được mấy vị ông chủ này, mong tổng giám đốc Lâm sẽ giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho Thành Công của chúng tôi!”
Cô không thèm đếm xỉa tới, không phải Lâm Hoàng Phong đang thay đổi một biện pháp tra tấn khác muốn làm cô xấu mặt hay sao, cô sẽ không cho anh ta được toại nguyện.
Ba năm hèn mọn trong hôn nhân đã đủ rồi, bây giờ cô không muốn lại bị anh chèn ép.
Mà Lâm Hoàng Phong thấy được ánh mắt kiên định của cô, thì ngược lại có chút thay đổi cái nhìn về cô.
Cũng chỉ đến thế thôi, phụ nữ dám toan tính trên đầu anh, một kẻ cũng đừng hòng sống tốt!
Sau khi cửa phòng bao mở ra, mùi rượu.
hòa mùi khói bay tới, làm cho Hà Tiểu Vy phải che miệng ho khan.
Lâm Hoàng Phong cười khẩy bên tai cô nói: “Cô Hà, đã đến lúc này rồi thì cũng không cần phải ra vẻ cô gái ngoan ngoấn gì với tôi, không phải bản lĩnh dụ dộ đàn ông của cô cao lắm sao, không đến nỗi ngay cả mùi vị của đàn ông cũng không biết đấy chứ?”
Hà Tiểu Vy biết anh đang nói gì, cô thật sự muốn lớn tiếng nói cho anh biết cô không phải loại phụ nữ đó, tin trên báo lá cải chỉ là nói hươu nói vượn.
Nhưng cô giải thích thì anh sẽ nghe chắc?
Được rồi, vẫn không nên tốn nước bọt, tranh thủ thời gian làm chuyện quan trọng.
©ô cần răng hít sâu một hơi, nghiêm mặt đi vào.
Lâm Hoàng Phong thấy dáng vẻ không sợ chết của cô thì càng cảm thấy buồn cười.
“Cô Hà, không có đàn ông nào sẽ thích dáng vẻ này của cô đâu, cái lúc ở hậu trường của buổi trình diễn hôm nay, không phải cô cười rất vui vẻ với tôi sao, nào, cười một cái, không thì tôi không thể đảm bảo chuyện bàn hợp tác của cô có thể hoàn thành đâu.”
“Lâm Hoàng Phong!” Hà Tiểu Vy không nhịn được nữa rống to lên: “Anh có thôi được chưa?”
Người đàn ông lập tức nheo mắt lại, tràn đầy nguy hiểm nói: “Cô gọi tôi là gì?”
Lê Kiều Trinh đứng ở một bên cười trộm, trong lòng thầm mắt người phụ nữ này đúng là muốn chất.
Hà Tiểu Vy nhìn ánh mắt của Lâm Hoàng Phong, giống như bừng tỉnh mộng, giật mình chấn động, nhất thời không có phản ứng.
Lâm Hoàng Phong lại nhìn chäm chằm cô cười mỉa mai thành tiếng.
“Trong lòng cô Hà không thoải mái, tôi có thể hiểu, cũng đã nói rồi, con người tôi không thích ép buộc, nếu cô thực sự không nguyện ý thì bây giờ tùy thời có thể rời đi”
Hà Tiểu Vy nghiến răng nói: “Tôi không có nói không nguyện ý!”
Lâm Hoàng Phong nhíu mày: “Đã vậy thì lập tức cười cho tôi.”
Trong lòng Hà Tiểu Vy cực kỳ tủi nhục, khóe miệng nhếch lên một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Dù vậy vẫn khiến trong lòng Lâm Hoàng.
Phong không nhịn được thỏa mãn.
Lê Kiều Trinh phát hiện ra tâm trạng của anh thay đổi, lúc này liền kéo cánh tay anh “Tổng giám đốc Lâm, chúng ta mau vào thôi, đừng để khách hàng chờ sốt ruột.”
Được nhắc nhở, Lâm Hoàng Phong lấy lại tinh thần, chợt sải bước đi vào.
Hà Tiểu Vy cúi đầu thật thấp, im lặng đi sau lưng anh, trái tim thình thịch nhảy loạn trong ngực.
Trong phòng bao, có sáu người đàn ông trung niên tai to mặt lớn đang ngồi quanh một cái bàn tròn lớn, một thân âu phục hàng hiệu cũng không che đi lớp mỡ trên người họ.
Lâm Hoàng Phong dưới cảnh nền là bọn họ, ngược lại lộ ra vẻ anh tuấn ngời ngời.
Thấy Lâm Hoàng Phong tới, đám người lập tức tươi cười chào đón.
“Tổng giám đốc Lâm bận rộn, chúng tôi đã làm anh chờ rồi”
Lâm Hoàng Phong nghe vậy thì cười nhạt: “Là tôi tới trễ, các vị chớ trách, chờ lát nữa sẽ tự phạt mình ba chén.”
Đám người cười liên tục khoát tay, trong đó có một người nhìn thấy hai bên trái phải của Lâm Hoàng Phong đều có người đẹp đi theo, cười càng vui vẻ hơn “Tổng giám đốc Lâm đúng là hồng phúc đầy trời, cho dù đi đến đâu cũng có người đẹp làm bạn.”
Lâm Hoàng Phong nhàn nhã nói: “Nào có, cô này là thư ký của tôi, đến bàn công việc với mọi người, còn về phần cô gái này, cô ấy cũng không phải là người của tôi.”
Nói xong, anh ta đầy ý vị thâm sâu liếc Hà Tiểu Vy một cái Hà Tiểu Vy nhìn ra ý tứ của anh ta, trong mắt lập tức lo lắng, cô kiên trì yên lặng bước tới, khóe môi nhếch lên nụ cười không được tự nhiên.
“Mấy ông chủ, tôi là Hà Tiểu Vy, nhân viên của tập đoàn Thành Công, tập đoàn Thành Công của chúng tôi trong giới kinh doanh cũng có tiếng tốt, hi vọng mấy ông chỉ có thể cho chúng tôi cơ hội hợp tác…”
Cô thật sự không ứng phó được tình huống này, cả người đều lộ ra vẻ bị động.
Mà mấy vị ngồi đây đều là dân lão làng, gần như trong nháy mắt biết được tâm tư của Lâm Hoàng Phong, biết anh cố ý muốn giày vò cô gái này, trong lòng tự nhiên không có chút kiêng dè nào.
Thuận theo Lâm Hoàng Phong làm việc, dỗ cho Lâm Hoàng Phong vui vẻ, anh vui vẻ rồi, thì công ty nhà họ càng thêm hưng thịnh.
Nghĩ vậy, mấy ông chủ liếc nhau, cười đến xấu xa.
“Tổng giám đốc Lâm đúng là hào phóng, không so đo hiềm khích lúc trước trong chuyện làm ăn với Thành Công, làm cho.
người ta khâm phục!”
“Cô Hà vừa mới tới Thành Công à?
Không phải tôi nói chứ, bộ phận PR của công ty các người sao không biết làm việc vậy, đã đến đây nói chuyện làm ăn thì sao co thể đứng một chỗ bàn.”
Hà Tiểu Vy kịp phản ứng lại, lập tức rót rượu không ngừng.
“Mời mấy ông chủi”
Nói xong, mặc kệ đám người phản ứng thế nào, cô trực tiếp ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Nào ngờ rượu này quá mạnh, mới vừa trôi vào cổ họng liền thấy khó chịu, cô nhịn không được nôn ra, trực tiếp phun vào một người gần đó.
Người này bụng phệ, tướng mặt hung dữ, xem ra cũng không dễ nói chuyện.
Mà người bên ngoài thấy vậy thì không nhịn được cười phá lên.
Người này cũng có máu mắt trong giới kinh doanh, chưa bao giờ rơi vào cảnh khốn cùng thế này, mặt mày liền trầm xuống, không chút do dự cho Hà Tiểu Vy một bạt tai.
“Ánh mắt của tmt đúng là càng ngày càng kém, thế mà lại dùng loại người ngu xuẩn như này, cô thì là cái thá gì, biết bộ âu phục này của ông đây đánh giá bao nhiêu tiên không, bán cô đi cũng không bồi thường nổi!”
Cái tát này lực không nhẹ, lập tức đẩy Hà Tiểu Vy ngã vào cạnh bàn, đau đến ứa nước mắt, lỗ tai ong ong.
Hà Tiểu Vy ghé vào chỗ ấy hồi lâu không đứng dậy được, cô cảm thấy như mình sắp chết rồi, sức lực cả người đều không có.
Mà Lâm Hoàng Phong vẻ mặt cứ như vậy nhìn cô, không hề có ý quan tâm đến sống chết của cô.
Người đàn ông kia thấy cô hồi lâu không có động tĩnh gì, trong lòng càng giận, không khách sáo đạp cô một cước.
“Đừng có giả chết, một cái bạt tay của ông đây có bao nhiêu lực, chẳng lẽ ông đây không biết à? Nhanh chóng đứng lên, đừng tưởng như vậy là xong rồi!”
Hà Tiểu Vy đau đến kêu lên một tiếng, dần dần tỉnh táo lại, nghĩ đến tình cảnh của mình, đành phải miễn cưỡng lấy lại tinh thần ngồi dậy.
“Ông chủ, thật xin lỗi, vừa rồi là tôi không tốt, tôi thất lễ, tôi tự phạt ba chén xin lỗi ông.”
“Tự phạt ba chén là xong chắc? Tập đoàn Thành Công dạy các người như vậy à?”
Người kia không khách khí hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cầm tới một chai rượu đế đặt trước mặt Hà Tiểu Vy.
“Uống cạn chai này cho tôi, nếu không thì cô đừng hòng đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!