Chương 70
Đến cả bộ dạng tức giận của cô hay lúc cô trừng mắt nhìn anh, anh đều thấy vô cùng đáng yêu, sự thờ ơ trong ánh mắt của anh đang dần dần phai nhạt, toát ra vẻ dịu dàng mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra được, anh nói: “Thấy em đang bận bịu, anh không muốn làm phiền em”
Hà Tiểu Vy khẽ ậm ừ một tiếng, coi như là chấp nhận lời giải thích này, cô không kiên nhẫn, khua tay bảo anh mau đi ra ngoài: “Anh đi ra ngoài đợi trước đi, canh sắp xong ngay đây rồi, đừng ở đây làm vướng tay vướng chân tôi nữa”
Lâm Hoàng Phong mỉm cười, liếc nhìn Hà Tiểu Vy, nhưng cũng không nói gì, khôn khéo quay người đi ra khỏi phòng bếp.
Hà Tiểu Vy bị ánh mắt trước khi rời đi của anh làm cho lòng dạ rối bời, cô không nhịn được mà nắm chặt lấy cái tay đang cầm thìa, vẫn là âm thanh sôi ùng ục ùng ục từ trong nồi phát ra, mới có thể gọi được những suy nghĩ đang bay lơ lửng ở nơi nào mà cô không hề hay biết quay về hiện tại.
Lâm Hoàng Phong bước ra khỏi phòng bếp, chuông điện thoại di động của anh vang lên, anh lấy điện thoại ra rồi đi vào phòng sách.
Khi anh vừa bước chân trước lên tầng thì một chiếc xe ô tô lái vào trong sân biệt thự, một ông cụ với tinh thần dồi dào đi vào.
Hà Tiểu Vy bưng một bát canh ngon đặt lên trên khay, cô đi ra ngoài phòng bếp, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ông cụ mới bước vào trong phòng khách.
Chú Vương?
Ngay lập tức, hai người, bốn mắt đối diện với nhau, trong ánh mắt của họ đều tràn đầy sự kinh ngạc và bàng hoàng.
Hà Tiểu Vy suýt chút nữa bưng không vững khay canh trong tay mình, cô vô thức kêu lên một câu: “Chú… Chú Vương”
Chú Vương, tại sao lại đến đây chứ?
Lúc này, Hà Tiểu Vy suýt nữa thì đã muốn khóc oà lên, ánh mắt của cô vô thức liếc nhìn xung quanh, khi không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Hoàng Phong đâu thì cô mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
“Mợ chủ, cô… Sao cô lại ở đây?” Chú Vương kinh ngạc hỏi.
Không phải quan hệ giữa mợ chủ và cậu chủ không tốt hay sao? Tại sao mợ chủ lại xuất hiện ở chỗ cậu chủ vậy?
Hà Tiểu Vy rất sợ rằng vào khoảnh khắc này, đột nhiên Lâm Hoàng Phong chạy ra, vạch trần thân phận mà cô không dễ gì mới che giấu được đến ngày hôm nay, cô vội vàng đặt khay canh sang một bên, kéo chú Vương đang không biết phải giải thích như thế nào đi ra ngoài cửa.
Hà Tiểu Vy đưa ông ấy tới một gốc cây ở bên cạnh cửa, biểu cảm có chút ngượng ngùng, trực tiếp chuyển đề tài: “Chú Vương, sao… Sao chú lại tới đây?”
Chú Vương dù đang vô cùng nghỉ ngờ vẫn trả lời lại: “Ông chủ nghe nói cậu chủ bị đâm xe, dẫn tới cánh tay bị thương, rất lo lắng cho cơ thể của cậu chủ cho nên bây giờ mới nhờ tôi tới đây xem thử. Đúng rồi, cánh tay của cậu chủ như nào rồi ạ?”
Bệnh viện nơi Lâm Hoàng Phong khám bệnh, vừa vặn lại có cổ phần của nhà họ Lâm, vừa khéo hôm nay lại là ngày ông Lâm tới kiểm tra, vậy đương nhiên có thể biết được chuyện Lâm Hoàng Phong bị thương.
Ông Lâm sao còn có thể ngồi yên được nữa, lúc này mới yêu cầu chú Vương tới đây xem xét, nếu không phải do ông ấy vẫn cần phải kiểm tra, ông ấy nhất định sẽ tự mình chạy tới.
Nghe vậy, Hà Tiểu Vy lặng lẽ thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Chú Vương, cánh tay của Hoàng Phong bị thương do đâm xe, xương bị gãy, bây giờ đã bó bột cẩn thận rồi, nghỉ ngơi hai tháng sẽ lành lặn trở lại thôi. Chú quay về nói với ba một tiếng, có tôi ở đây chăm sóc.
cho Hoàng Phong, chú bảo ba cứ yên tâm nhé.”
Chú Vương tất nhiên vô cùng tin tưởng lời cô nói, cười với vẻ ngẫm nghĩ nhìn cô: “Mợ chủ, mấy ngày này vất vả cho cô rồi, nếu cô có yêu cầu gì, nhớ rõ gọi điện thoại cho tôi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!