Chương 72
Cô múc một muỗng chậm rãi đưa tới bên miệng Lâm Hoàng Phong, sau khi thấy anh há miệng uống xong, không nhịn được hỏi: “Uống ngon chứ?”
“Hình như hơi ngọt rồi” Lâm Hoàng Phong nhíu mày lại, bình luận.
Ngọt?
Hà Tiểu Vy nhìn canh xương hầm, đáy mắt tràn đầy nghỉ hoặc, theo bản năng nói: “Sao có thể ngọt được chứ? Không lẽ tôi bỏ nhầm gia vị?”
“Thật sự có chút ngọt, không tin em nếm thử xem” Lâm Hoàng Phong giống như có chuyện lạ nói.
Nghe vậy, Hà Tiểu Vy nhìn thoáng qua đầy kì lạ, nửa tin nửa không múc một muỗng uống thử, hoàn toàn không thấy vị ngọt gì: “Vị giác của anh có vấn đề sao? Tôi chẳng thấy ngọt tí nào”
“Thật sự ngọt mà, em uống không đúng cách rồi” Sau khi Lâm Hoàng Phong nói xong, không đợi Hà Tiểu Vy lấy lại phản ứng, anh bưng bát lên uống một ngụm, sau đó…
Nâng mặt cô lên rồi hôn xuống, đưa canh trong miệng sang miệng cô.
Hà Tiểu Vy không kịp phòng bị, theo bản năng nuốt xuống ngụm canh vừa được đưa tới.
Lâm Hoàng Phong mớm xong canh trong miệng, nhẹ nhàng mút cánh môi cô một chút rồi mới chịu buông ra, cười nhẹ nhìn về phía cô, âm thanh dịu dàng như nước nói: “Thế nào? Uống như vậy có phải cảm thấy hơi ngọt một chút không?”
Hà Tiểu Vy dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn anh, còn chưa kịp phản ứng lại.
Lâm Hoàng Phong nhìn bộ dạng ngốc ngốc đáng yêu của cô như vậy, không nhịn được hôn nhẹ lên đôi môi đỏ của cô lần nữa: “Tiểu Vy, chỉ cần là đồ ăn do em làm, trong lòng anh mãi mãi đều là vị ngọt”
Hà Tiểu Vy lấy lại tinh thần trong nháy mắt, theo bản năng che môi lại lùi về sau vài bước, ánh mắt lên án trừng lên nhìn Lâm Hoàng Phong.
Anh, anh sao có thể làm như vậy chứ?
Lâm Hoàng Phong giống như không nhìn thấy được ngọn lửa thiêu đốt trong mắt cô, uống hết canh trong bát, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Tiểu Vy, canh này uống ngon thật đó “
Nói xong, anh còn nhẹ nhàng liếm liếm môi, cười như không cười hơi nhếch khóe môi lên, ánh mắt lộ ra vài phần quyến rũ.
Không biết vì sao, Hà Tiểu Vy theo bản năng nghĩ tới hình ảnh anh vừa mớm canh cho mình lúc nãy, chút đỏ ửng khó khăn lắm mới tiêu tan hết, lần thứ hai xuất hiện trên mặt cô, cả người giống như bị lửa đốt vậy, toàn là hơi nóng.
Hà Tiểu Vy thở phì phò trừng mắt nhìn anh, thẹn quá hóa giận nói: “Lưu manh!”
Nghe vậy, cổ của Lâm Hoàng Phong phát ra một tiếng cười trầm thấp, nhìn ánh mắt của cô, giống như mang theo chút câu dẫn: “Tiểu Vy, anh chỉ lưu manh với mình em thôi.”
“Anh…” Hà Tiểu Vy cả người giống như con tôm luộc, đỏ bừng hết lên.
Hà Tiểu Vy giận dõi liếc xéo Lâm Hoàng Phong một cái, tức giận chạy lên tầng.
Cô chạy về phòng, một bàn tay ôm chặt lấy ngực, trái tim đập mạnh liên tục, khiến cô không khỏi nhớ tới, hình ảnh năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Hoàng Phong.
Anh mặc một bộ tây trang màu trắng, ngũ quan tinh xảo giống như một tác phẩm điêu khắc đầy nghệ thuật được thượng đế điêu khắc tỉ mỉ, hoàn mỹ không chút tì vết, giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích ngày xưa vậy.
Chỉ là một cái liếc mắt, trái tim cô đã dừng lại trên người Lâm Hoàng Phong.
Cô yêu thầm anh nhiều năm như vậy, khi nghe thấy Lâm Hoàng Phong đồng ý cưới cô làm vợ, cô cứ nghĩ rằng vì năm năm trước mình đã cứu Lâm Hoàng Phong, cho nên anh mới đồng ý chấp nhận cô, nội tâm mừng như điên không kìm được, cũng không rõ phải hình dung như nào nữa.
Ngày kết hôn, cô mới biết được, thì ra Lâm Hoàng Phong cưới cô, chỉ bởi vì bị ông Lâm ép buộc, căn bản là không hề thích cô. Ngược lại….
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!