Chương 81
Sáng hôm sau, Hà Tiểu Vy vừa mở mắt đã phát hiện ra, cảnh tượng trước mặt cô không phải trần nhà quen thuộc mà là một nơi rất lạ lẫm.
Cơn buồn ngủ của cô bị dọa bay sạch trong chớp mắt, bỗng nhiên cô ngồi bật dậy ngay ngắn, dõi mắt nhìn sang bên cạnh đã thấy sườn mặt lạnh lùng của Lâm Hoàng Phong: “Lâm Hoàng Phong, tôi… Tôi đang ở đâu thế này?”
Hà Tiểu Vy đánh giá khung cảnh xung quanh, càng nhìn lại càng thấy lạ.
Rốt cuộc thì đây là chỗ nào vậy trời!
Ngay lúc cô đang rối bời quay cuồng không sao giải thích nổi, thì Lâm Hoàng Phong đã cười mỉm nhìn về phía cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Chúng ta đang ở sân bay, bay đến Thành phố Đà Nẵng để công tác”
Hà Tiểu Vy nghe vậy thoắt cái sửng sốt không hiểu gì, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chăm vào Lâm Hoàng Phong.
Mất một lúc lâu cô mới kịp hiểu ra, lại đứng phắt dậy rồi trợn trừng hai mắt căm tức nhìn Lâm Hoàng Phong, liên tục hỏi anh: “Rõ ràng tối qua anh đã nói sẽ không ép buộc tôi mà, tại sao anh không có sự đồng ý của tôi mà đã đưa tôi lên máy bay, anh làm thế này là bắt cóc người khác, bắt cóc là trái pháp luật..”
Cô đã tức giận đến mức nói không ra lời nữa, lửa giận cháy hừng hực trong đôi mắt, hận không thể xoáy thành hai lỗ thủng trên cơ thể Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong lại càng hứng thú nhìn cô, thấy khuôn mặt cô tức giận phồng lên như cá nóc, anh nháy mắt vờ như vô tội: “Tiểu Vy, nếu em không đồng ý đi công tác với anh, thì bây giờ em có thể quay về, anh sẽ không ngăn cản em đâu”
Anh dõi ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Hà Tiểu Vy, tỏ vẻ bản thân cực kỳ chân thành.
Nhưng Hà Tiểu Vy đã phẫn nộ đến mức suýt thì vọt thẳng lên trời, khuôn mặt cô đỏ bừng hết cả lên, nghiến răng nghiến lợi nói với anh: “Giờ anh mới nói để tôi quay về, thì tôi quay về kiểu méo gì đây? Anh nói đi, tôi về kiểu quái gì bây giờI”
Bảy chữ cuối cô thốt ra như nghiến hai hàm răng, cứ như đang gặm cắn xương thịt của anh vậy.
Bây giờ là trên máy bay, cô lại không biết bay, quay về thế quái nào được chứ?
Lâm Hoàng Phong nhún vai tỏ vẻ anh cũng hết cách rồi: “Chuyện này thì anh cũng không biết, tự em nghĩ cách đi”
“Anh… Anh..” Hà Tiểu Vy tức giận đến mức hoàn toàn nói không ra lời nữa.
Lâm Hoàng Phong thấy Hà Tiểu Vy đã giận dữ đến độ này, vội vàng vươn tay xoa tóc Hà Tiểu Vy, nhẹ nhàng an ủi cô: “Thôi em đừng giận nữa, đừng tức giận nữa mà, tức giận sẽ khiến em lão hóa đó”
Hà Tiểu Vy cáu kỉnh hất bay bàn tay Lâm Hoàng Phong ra, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái sắc lẻm, cáu giận bảo: “Đừng chạm vào tôi, tôi vẫn chưa tính sổ chuyện này với anh đâu, anh là cái đồ hèn hạ đê tiện chuyên nuốt lời, đồ tồi!”
Bảo sao tối hôm qua anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, thì ra…
Thì ra anh đã có kế hoạch này rồi.
Cho dù Hà Tiểu Vy có tức giận đến mức nào, nổi trận lôi đình ra sao, thì cô cũng đã ở trên máy bay rồi, bây giờ, cô có đánh Lâm Hoàng.
Phong một trận đi nữa thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Lâm Hoàng Phong cũng biết rằng cô vẫn cảm thấy ấm ức, cả chặng đường, anh đều không dám khiêu khích cô, tuỳ ý để cô trút giận.
“Tổng giám đốc Phong, máy bay sắp hạ cánh rồi” Giọng nói của Lý Mục Thuần truyền đến từ phía sau.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, liếc sang bên cạnh nhìn Hà Tiểu Vy một cái, nhẹ giọng nói: “Tiểu Vy..”
Lời còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt sắc bén của Hà Tiểu Vy cắt ngang: “Câm miệng, bây giờ tôi không muốn nghe thấy giọng nói của anh”
Lâm Hoàng Phong: Anh đưa tay chạm nhẹ vào mũi, ánh mắt có chút ngượng ngùng.
Lần này, anh thực sự đã chọc tức yêu tinh nhỏ này Chỉ có điều, bộ dạng tức giận của cô, cũng thật là đáng yêu!
Lý Mục Thuần nhìn Lâm Hoàng Phong khuất phục, trong mắt không che giấu nổi sự kinh ngạc, anh ta đã ở bên cạnh Lâm Hoàng Phong bao lâu, nhưng từ trước đến nay, chưa từng nhìn thấy Lâm Hoàng Phong nhân nhượng với một người phụ nữ nào như vậy.
Sau khi máy bay hạ cánh, Hà Tiểu Vy bước xuống máy bay đầu tiên, cô vô cùng tức giận, chuẩn bị đi về phía cửa mua vé để mua vé máy bay trở về Sài Gòn.
Khi cô đi đến chỗ cửa bán vé, lúc thò tay vào trong túi tiền thì mới phát hiện ra cả hai túi của mình đều trống rỗng, không có bất cứ đồ đạc gì.
Không có tiên, cũng không có chứng minh thư!
Điều này có nghĩa là, cô không thể nào mua được vé máy bay!
Hà Tiểu Vy càng nghĩ càng tức giận, bây giờ cô đã thực sự nổi giận đùng đùng, cả người cô giống như một ngọn núi lửa phun trào, cô quay người đi về phía Lâm Hoàng Phong, hai mắt trợn trừng, vô cùng cáu tiết, nhìn chằm chằm vào anh: “Chứng minh thư của tôi đâu?”
“Không mang” Lâm Hoàng Phong trực tiếp nhả ra hai chữ.
Không! Mang!
Hà Tiểu Vy hừ lạnh một tiếng, tức giận nhìn Lâm Hoàng Phong: “Anh không mang? Anh không có chứng minh thư, vậy thì làm sao anh có thể lên máy bay được chứ? Anh cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi chắc?”
Lâm Hoàng Phong lộ ra vẻ mặt oan ức, vô tội, anh yếu ớt nói: “Tiểu Vy, anh ngồi máy bay cá nhân để đến đây mà, lẽ nào em không chú ý hay sao?”
Máy bay cá nhân!
Hà Tiểu Vy ngẩn người, cả chặng đường, cô bận tức giận, lấy đâu ra thời gian để quan sát điều này chứ?
Cô âm thầm nghiến răng nghiến lợi, cô đâu thể biết rằng Lâm Hoàng Phong cố tình làm như vậy, cho nên bây giờ, cô đã đến Thành phố Đà Nẵng rồi, vốn dĩ cô chẳng còn cách gì để làm khó được Lâm Hoàng Phong.
Cả người không có một xu dính túi, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo Lâm Hoàng Phong đến khách sạn.
“Cho tôi thuê một phòng”
Hà Tiểu Vy đang đứng trước quầy khách sạn với vẻ mặt đen thui, cô nghe được lời nói của Lâm Hoàng Phong, ánh mắt liền giống như một con dao sắc bén, nhìn chằm chằm vào anh: “Thuê hai phòng”
Lâm Hoàng Phong khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt cưng chiều giống như nhìn người bạn gái đang tức giận của mình, anh dỗ dành nói: “Tiểu Vy, em không mang chứng minh thư, không có cách nào để thuê được phòng cả, chỉ có thể tạm thời chịu ấm ức mà ở cùng với anh thôi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!