Lọc Truyện

Tổng Tài Xấu Xa Theo Đuổi Vợ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 82

Không có chứng minh thư, vậy thì cô chỉ có thể sống cùng với Lâm Hoàng Phong ở trong một căn phòng mà thôi.

 

Trong phòng, Hà Tiểu Vy chiếm trọn lấy phòng khách, cả ngày trời, cô bày ra vẻ mặt u ám, cứ như có người mắc nợ cô đến vài tỷ vậy.

 

Lâm Hoàng Phong đang ở trong phòng ngủ, anh ngồi trước máy tính để xử lý công việc, thỉnh thoảng lại lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa.

 

Trong khoảng thời gian này, mỗi lần anh mở miệng ra để nói chuyện với Hà Tiểu Vy thì cô đều bày ra cái bộ dạng như không nghe thấy, căn bản là chẳng thèm quan tâm đến anh.

 

Tình trạng này vẫn luôn tiếp tục kéo dài cho đến tận khi màn đêm buông xuống, Lâm Hoàng Phong gác lại công việc của mình sang một bên, anh đứng dậy rồi đi đến bên cạnh Hà Tiểu Vy, biểu cảm vô cùng cẩn thận, anh nói: “Tiểu Vy, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em có muốn vào trong phòng nghỉ ngơi không?”

 

Hà Tiểu Vy nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng thu ánh mắt mình lại, cô hừ lạnh một tiếng.

 

Vẫn là từ chối giao tiếp với anh!

 

“Tiểu Vy, em tức giận cả một ngày rồi, lần này là anh đã sai, em đừng tức giận nữa, có được không?” Lâm Hoàng Phong thấp giọng, nhẫn nhịn nói.

 

Ánh mắt của Hà Tiểu Vy nhìn thẳng về phía trước, cũng không hề chớp mi, giọng nói lạnh như băng cất lên: “Bây giờ, tôi không muốn nhìn thấy anh”

 

Đôi môi Lâm Hoàng Phong mấp máy, nhưng đến cuối cùng vẫn là không nói lời nào, anh lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi sau đó anh đứng dậy, quay trở về trong phòng.

 

Tai của Hà Tiểu Vy khế động đậy, khi nghe thấy tiếng đóng cửa, tấm lưng vẫn luôn được cô giữ thẳng mới hơi cong xuống, thực ra, sự tức giận trong lòng cô đã sớm không còn nữa, nhưng cô vẫn cố tình làm vậy, chính là vì muốn dạy dỗ cho Lâm Hoàng Phong một bài học.

 

Những chuyện mà anh đã đồng ý với cô rồi, thì anh không nên nuốt lời, còn nếu như ngay từ đầu, anh không đồng ý với cô thì có lẽ cô cũng chẳng tức giận đến mức này.

 

Cô thả lỏng người, nằm trên ghế sô pha, trong đầu chất cả đống suy nghĩ linh tinh, rồi cô ngủ quên đi từ lúc nào cũng không hề hay biết, trong lúc mơ màng, cô cảm thấy cơ thể thật lạnh, không tự chủ được mà cuộn mình lại, cố gắng tự tạo cho mình một chút hơi ấm.

 

Không biết đã qua bao lâu, cô có ảo giác giống như người mình đang ở trong mây vậy, sau đó lại kết hợp với việc rơi vào một thứ tưởng chừng là một cục bông ấm áp, cảm giác ấm nóng và thoải mái khiến cô bất giác nhíu mày.

 

Lâm Hoàng Phong đặt Hà Tiểu Vy xuống giường, anh nhìn đôi lông mày đang giãn ra dễ chịu của cô, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, anh cúi đầu thấp xuống, hôn nhẹ lên lông mày của cô, tự nhủ với mình: “Em đó, tính tình thực sự bướng bỉnh muốn chết mà”

 

Anh liếc nhìn tay trái của mình, quả là khiến nó phải chịu khổ rồi.

 

Anh chìa tay ra ôm Hà Tiểu Vy vào trong lòng, cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể cô, chỗ trống trong lòng dường như được lấp đầy, anh thoải mái nhắm mắt lại, từ từ chìm vào sâu trong giấc ngủ.

 

Ngày hôm sau…

 

Khoảnh khắc Hà Tiểu Vy mở mắt ra, đập vào tầm mắt cô chính là khuôn ngực rộng lớn của anh.

 

Ánh mắt cô hơi ngừng lại, đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc cằm có chút râu của Lâm Hoàng Phong.

 

Sau khi đầu óc mơ hồ tỉnh lại, cô lập tức nhớ tới những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, ngay tức khắc lửa giận trong lòng cô lại bừng bừng bốc lên, dùng chân đạp thẳng Lâm Hoàng Phong từ trên giường lăn xuống đất.

 

Một tiếng “Bịch..” vang lên.

 

Lâm Hoàng Phong đau đớn và khó chịu, anh hừ một tiếng, vừa mở.

 

mắt ra thì liền nhìn thấy trần nhà của khách sạn, anh quay đầu nhìn mép giường, nghĩ đến cú đá mạnh trong giấc mơ.

 

Anh không cần nghĩ cũng biết được, chắc chắn là do Hà Tiểu Vy đạp anh xuống.

 

Anh xoa xoa bả vai đau nhức của mình, từ từ ngồi thẳng dậy, hướng ánh mắt buồn bã nhìn Hà Tiểu Vy: “Tiểu Vy, tại sao em lại đạp anh xuống giường?”

 

“Tại sao ư?” Hà Tiểu Vy nghiến răng nghiến lợi, tra hỏi anh, cô trợn trừng đôi mắt tròn xoe của mình, nhìn chằm chằm vào anh: “Tối hôm qua, rõ ràng là tôi ngủ ở trên ghế sô pha, tại sao bây giờ lại chạy được lên giường rồi?”

 

Lâm Hoàng Phong cụp mắt xuống, che đi những cảm xúc ở tận đáy mắt, anh vô tội nói: “Tiểu Vy, chẳng lẽ em quên rồi sao? Tối hôm qua, em giống như bị mộng du vậy, tự mình leo lên giường, sau đó còn cố ý chui vào trong vòng tay của anh, em ngủ trên cánh tay của anh cả đêm qua, bây giờ cánh tay của anh đều đã mỏi nhừ hết rồi”

 

“Không thể nào, anh nói dối!” Hà Tiểu Vy trực tiếp phản bác lại lời của anh.

 

Lâm Hoàng Phong đứng dậy, đặc biệt chỉ vào tay trái đang bị thương của mình: “Tiểu Vy, em cho rằng một người bị thương như anh, có thể ôm được em từ trên ghế sô pha ở bên ngoài kia vào trong phòng ngủ hay sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT