Lọc Truyện

Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi - Lâm Hạo

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 15: Xác nhận

“Không nói rõ ràng không cho phép rời đi!" 

Lâm Hạo lập tức không nén nổi bực tức nữa mà tiến lên một phát tóm chặt cánh tay của Giang Thiên Ngữ: “Tôi nói rồi tôi không trộm đồ cũng không đụng vỡ gốm sứ, cô cái người này sao lại vô lý như vậy?" 

Bầu không khí giương cung bạt kiếm khiến Giang Ánh Tuyết đứng ở một bên nhìn tới chết lặng. 

Cô vốn tưởng rằng hai người này là đối tượng đính hôn của nhau nhưng hiện tại xem ra dường như không giống cho lắm. 

Giang Ánh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên khuyên can: “Đừng tranh cãi nữa, hay là chúng ta cùng nhau trở về công ty, có chuyện gì lại nói sau”. 

Giang Thiên Ngữ hừ lạnh một tiếng quay đầu sang một bên, lấp đầy tâm trí cô bây giờ đều là việc đâm sau lưng, nào còn thời gian để lãng phí trên người Lâm Hạo. 

Lâm Hạo cũng vô cùng bất mãn, nhưng nghĩ đến mình vừa mới lấy lại được giấy đăng ký kết hôn, vẫn phải quay lại tập đoàn Hoa Đô tìm 'Lý Nhị Nương’ một chuyến để hủy bỏ hôn ước. 

“Được thôi, tôi đi với mấy người, nhưng tôi vẫn phải nói một câu…” 

Anh nhìn Giang Thiên Ngữ bĩu môi: “Nói lý lẽ tới đâu cũng nghĩ không thông, quả đúng là một người phụ nữ chanh chua, ai lấy phải cô chính là chó!” 

Giang Thiên Ngữ lập tức cáu giận tới dậm chân phản kích lại: “Ai gả cho tên khốn kiếp như anh thì chính là lợn!” 

“Được rồi được rồi, nguôi giận, nguôi giận nào…” 

Giang Ánh Tuyết đỡ trán, cô thực sự cảm thấy đau lòng cho người bạn đời của hai người họ, còn chưa gặp mặt đã biến thành một giống loài khác... 

“Tiểu Tuyết, lát nữa gặp mấy người bác hai em đừng nóng nảy”. 

Đứng ở lối vào tập đoàn Hoa Đô, Giang Thiên Ngữ không yên tâm quay lại dặn dò Giang Ánh Tuyết một câu. 

Gương mặt xinh đẹp của Giang Ánh Tuyết phủ đầy nét băng sương, hiển nhiên là đã chất chứa oán hận với một nhà bác hai kia từ lâu. 

Nhưng nếu Giang Thiên Ngữ đã nói như vậy thì cô cũng không thể nói gì thêm, vì vậy chỉ hừ một tiếng liền đi theo vào tòa nhà văn phòng. 

Lâm Hạo mờ mịt nhìn theo bóng lưng của hai người: "Này, ở đây còn có người, các cô cứ như vậy không quan tâm nữa à?” 

Nghĩ đến việc một lát còn phải nhờ Giang Ánh Tuyết dẫn mình đi gặp ‘Lý Nhị Nương’, Lâm Hạo chỉ có thể hít sâu một hơi, miễn cưỡng lẽo đẽo theo sau. 

“Ánh Tuyết đến rồi đó à?” 

Vừa bước vào sảnh tiếp tân, một giọng nói không được êm dịu gì đột nhiên vang lên. 

Tiếp đó một người đàn ông trung niên với gương mặt phúc hậu, ưỡn chiếc bụng bia to tròn bước tới. 

Nhưng gương mặt vốn tràn ngập ý cười đó lại đột nhiên trở nên cứng ngắc khi nhìn thấy Giang Thiên Ngữ, đôi mắt híp nhỏ của ông ta trong thoáng chốc tô thêm nét u ám, trong giọng nói cũng mang theo chút kinh ngạc: “Cô cũng tới rồi?” 

“Bác hai không mong tôi tới sao?” 

Giang Thiên Ngữ bước lên phía trước, tại khoảnh khắc cô nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của bác hai Giang Kiến Quân, trong lòng đã đoán được đại khái. 

Chắc hẳn người đàn ông vạm vỡ tấn công bất ngờ vừa rồi là do bác hai phái tới. 

"Không có, không có”. 

Sắc mặt của Giang Kiến Quân nhanh chóng khôi phục lại bình thường mà mỉm cười, sau đó lại chú ý tới Lâm Hạo đang nhàn rỗi phía sau Giang Thiên Ngữ, nhướng mày hỏi: “Vị này là cậu chủ của nhà nào vậy?” 

“Tôi không phải cậu chủ nào cả”. 

Lâm Hạo xua tay, thuận miệng đáp lại một câu. 

Anh căn bản không có hứng thú đối với những người này, chỉ đảo mắt liếc nhìn xung quanh, muốn nhanh chóng tìm được ‘Lý Nhị Nương’ mà mình từng gặp trước đó để nói chuyện rõ ràng càng sớm càng tốt. 

Giang Kiến Quân vừa nghe được đối phương không phải con cháu nhà phú quý nào liền nhếch mép cười giễu cợt một tiếng, sau đó quay đầu cũng không nhìn tới Lâm Hạo nữa, cười nói: “Nếu đã đến đông đủ rồi thì chúng ta bắt đầu bàn chuyện chính thôi”. 

Ông ta khẽ hắng giọng, hơi nâng cằm lên nhìn về phía Giang Thiên Ngữ và Giang Ánh Tuyết, trên mặt treo nụ cười với thâm ý khó dò: “Tôi nghĩ mọi người đều biết rõ tình hình gần đây, kể từ khi tập đoàn được bàn giao vào trong tay các cô gần như không tạo ra được nửa điểm thành tích, đến nỗi hiện tại đã đứng trên bờ vực phá sản”. 

“Vì vậy tôi cho rằng, các cô không thích hợp với công việc quản lý tập đoàn này, và đã đến lúc giao lại quyền điều hành”. 

Nghe xong câu này, Giang Ánh Tuyết lập tức bùng cháy lửa giận, lạnh lùng đáp: “Giang Kiến Quân, bác rốt cuộc có thôi đi không?” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT