Bùi Mộng Na mỉm cười nhìn cô “Lôi Ti, tôi là cô chủ tôi có quyền quyết định, công việc của cô bây giờ chính là cùng tôi và tiểu Vũ ra vườn hoa ngồi một chút.” Nói xong lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô cùng cháu mình đi ra vườn hoa.
Lúc này Bùi Vũ nhìn hai người phụ nữ trước mặt mình, một người là cô của cậu, một người sắp thành quản gia của cậu, sao lại có sự chên lệch lớn như vậy chứ?
Đỗ Lôi Ti cảm thấy có ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, cô nhìn theo hướng đó, tại sao thằng bé lại nhìn cô như vậy chứ? Cô biết bản thân có sức hấp dẫn. Nhưng cũng không đến nỗi mê hoặc cả một đứa trẻ chứ? Đỗ Lôi Ti nghĩ đến điều này không tự chủ bắt đầu cười ngây ngô.
“Cô kia, cô cười thật khó coi!” Bùi Vũ lạnh lùng nói.
Đỗ Lôi Ti bị nói đến sững sờ, tức giận “Nhóc con, sao cháu lại không lễ phép như vậy? Sao lại nói trước mặt người lớn như vậy?”
“Vốn dĩ cô cười rất khó coum không tin cô hỏi cô tôi xem?”
“Cháu…cháu, thật sự quá đáng ghét.” Đỗ Lôi Ti tức giận nói.
Bùi Vũ làm mặt quỹ, cười nói “Xấu xí!”
Đỗ Lôi Ti bị chọc tức, đứng tại chỗ dậm chân.
Bùi Mộng Na nhìn hai người một lớn một nhỏ nói chuyện cảm thấy rất vui, kể từ sau khi mẹ tiểu Vũ bỏ đi, phủ tổng thống chưa bao giờ có tiếng cười.
“Được rồi, hai người không cần cãi nhau nữa.” Bùi Mộng Na đi tới ngăn hai người.
Đỗ Lôi Ti nhất thời như bị sét đánh,hoảng sợ nhìn cô, vội vàng nói “Cô chủ, thật xin lỗi!” Nói xong nâng bàn tay nhỏ bé của mình tát lên má một cái.
“Lôi Ti, cô làm gì vậy?” Bùi Mộng Na đi tới ngăn cản động tác của cô.
“Thật xin lỗi, cô chủ, lại là tôi nói sai, không nên mạnh miệng với cậu chủ.” Đỗ Lôi Ti ảo não cúi đầu nói.
Bùi Vũ ngồi một bên im lặng nhìn cô, không biết quyết định để cô làm quản gia của mình có đúng hay không.
“Lôi Ti, tôi phải cảm ơn cô mặc dù chúng ta mới quen nhưng mà tôi vừa nhìn thấy tiểu Vũ cãi nhau với cô mới phát hiện thì ra thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Đỗ Lôi Ti nghe thấy cô nói như vậy liền cảm thấy hồ đồ, rõ ràng cô không nên mạnh miệng với chủ nhân, đây còn là con trai tổng thống.
Bùi Mộng Na biết bây giờ cô nghĩ gì, quay sang phía tiểu Vũ “Tiểu Vũ, cháu về phòng học bài đi, cô có chuyện muốn nói với dì.”
Bùi Vũ nhìn hai người, không thể làm gì khác hơn là đi quay về phòng của mình.
“Lôi Ti, tôi biết rõ cô nghĩ gì.” Bùi Mộng Na nhìn cô cười
“Hả?Cái…cái gì? Không có, tôi không có nghĩ gì.” Đỗ Lôi Ti cười khúc khích, muốn tránh.
Bùi Mộng Na nhìn cô, quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của tổng thống, mở miệng nói “Anh tôi cùng chị dâu làm đám hỏi, anh rất thích chị dâu, kết hôn sau một năm thì có tiểu Vũ, lúc tiểu Vũ hai tuổi, chị dâu bỏ anh trai tôi đi cùng với người đàn ông khác.”
Đỗ Lôi Ti nghe đến đó liền kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cả cằm, sắp xếp duy nghĩ một chút, nhìn cô chủ đứng trước mặt, an ủi “Cô chủ……”
Bùi Mộng Na biết cô muốn nói gì, vì vậy cắt đứt “Kể từ sau khi người phụ nữ kia ỏ đi, anh tôi cả ngày chỉ biết đến công việc, không thích nói chuyện, ngay cả nhìn con trai cũng không muốn nhìn, có lẽ anh tôi thật sự bị đả kích, vốn dĩ không muốn nghĩ đến người phụ nữ kia nên anh tôi mới cho tiểu Vũ học rồi ở lại trong trường luôn.”
Đỗ Lôi Ti không thể giấu được sự tò mò “Cô chủ, tôi cảm thấy tổng thống rất đẹp trai, hơn nữa còn là người lãnh đạo cả một đất nước, tai sao người phụ nữ kia lại bỏ đi?”
Cô nhăn mặt, trong lòng cảm thấy buồn bực, có phải do tính cách tổng thống không tốt hay là do tổng thống quá keo kiệt? Cho nên cô ta mới chạy theo người đàn ông khác?
Bùi Mộng Na nhìn sự biến đổi trên nét mặt của cô, dùng ngón tay chỉ vào đầu cô, mỉm cười nói “Lôi Ti, đang nghĩ gì thế?”
Đỗ Lôi Ti giống như bị người khác nhìn thấu tâm sự, vội vàng giải thích “Không có, tôi không nghĩ gì!”
“Tôi cũng không có bạn bè, cô là người bạn duy nhất của tôi ở đây, tôi hy vọng có thể chia sẻ mọi bí mật với tôi.” Bùi Mộng Na chân thành nói.
Lần này Đỗ Lôi Ti bị làm cho ngượng ngùng, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói “Đúng là tôi đang có suy nghĩ, có phải do tính cách tổng thống không tốt hay bởi vì anh ta keo kiệt cho nên người phụ nữ kia mới bỏ đi?”
“Ai, không phải bởi vì hai nguyên nhân mà cô nói, mà là người phụ nữ kia cảm thấy anh tôi không có tiền đồ, chỉ là một nghị sĩ nhỏ tiền đồ không tươi sáng lắm.”
“Vậy……” Đỗ Lôi Ti cảm thấy có lỗi.
Cô thật sự không ngờ cô còn có tính nhiều chuyện!!!
“Hả? Lôi Ti, cô muốn hỏi gì cứ hỏi đi!”
“Tính cách tổng thống như thế nào?”
“Thật ra tính cách anh tôi rất tốt, tính cách bây giờ nguyên nhân một phần là bởi vì người phụ nữ kia còn có một nguyên nhân nữa là do công việc hiện tại. Tôi cũng không chắc chắn lắm.”
“Vì sao tổng thống lại keo kiệt như vậy? Rõ ràng cũng rất có tiền.”
“Ặc, cái này tôi cũng không rõ lắm, sau này có thởi gian tôi sẽ giúp cô hỏi.”
!!!
Cô chỉ nhất thời tò mò, thật sự không muốn biết, cô cũng không muốn chết chỉ vì một chút tò mò.
Đỗ Lôi Ti cười một cách ngây thơ “Cô chủ, cô không cần phải hỏi.”
“Ha ha, Lôi Ti, tôi chỉ chọc cô thôi, cô nghĩ rằng tôi thật sự sẽ đi hỏi sao.” Bùi Mộng Na ôm bụng cười.
Cười một lúc sau đó Bùi Mộng Na hỏi “Cô đừng chỉ nhìn vào chức vụ tổng thống bây giờ của anh tôi, để ngồi vào được vị trí đó thật sự không dễ dàng, sau khi người phụ nữ kia bỏ đi, anh tôi làm việc cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ để chứng minh bản thân cũng có năng lực, bây giờ anh tôi thật sự thành công nhưng đằng sau đó là cả một quá trình khó khăn, không phải ai cũng biết.”
“Lôi Ti, chúng ta đi vào thôi, cô cũng nghỉ sớm một chút đi!” Nói xong Bùi Mộng Na từ trên ghế đứng lên.
“Cô chủ, cô đi vào trước đi, lát nữa tôi sẽ vào.”
“Được!” Bùi Mộng Na đi vào phủ tổng thống.
Đỗ Lôi Ti đi tới ghế ngồi xuống, cô suy nghĩ về những điều mà cô chủ vừa mới nói, thật sự cảm thấy tổng thống cùng cậu chủ rất đáng thương, cả hai người đều bị một người phụ nữ từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!