Tô Tố nằm trên bàn phẫu thuật.
Ánh đèn phẫu thuật chói lóa làm cho mắt cô không mở lên được, chỉ mông lung nghe được tiếng máy móc lạnh tanh chạm vào nhau và giọng nói ngưng đọng của bác sĩ
“Dao phẫu thuật”
“Nhíp”
“Lấy đứa con ra”
Cô muốn động, muốn liều mạng chống lại, nhưng cô thất vọng phát hiện cơ thể cô ấy không còn theo sự điều khiển của mình. Cô tuyệt vọng nhìn lên ánh đèn chói mắt, ánh sáng lạnh lùng đó như đang giễu cợt sự ngu xuẩn của cô.
Cô là một cô nhi, 16 tuổi vào giới diễn viên, sau đó vẫn luôn hoạt động trong giới giải trí, dựa vào thực lực của mình mà trở thành một nữ minh tinh hạng B, 22 tuổi gặp được Mạc Tầm.
Anh ta là một chủ tịch đỉnh đỉnh đại danh của một chuỗi bệnh viện, vừa mới 28 tuổi, ưu nhã dịu dàng. Mạc Tầm lần đầu tiên gặp cô đã điên cuồng theo đuổi cô, mà cô vì chưa từng trải, từ trước tới nay cũng không dám tin tưởng là có người đối tốt với cô, cho nên nhiều lần từ chối.
Mà anh ta như là mặt trời vậy, lợi dụng mọi cơ hội.
Cô từ từ trầm luân, mất đi phòng vệ cuối cùng, bọn họ âm thầm sống chung với nhau, anh ta từ trước tới nay vẫn không bắt cô tránh thai, nói nếu có thai rồi thì sinh ra, sẽ có trách nhiệm với cô và con.
Cô thật sự tin rằng đời này cô gặp được người có thể mang đến cho cô sự ấm cúng
Nhưng mà……..
Người cô yêu, cô yêu bằng cả trái tim, ngược lại tổn thương cô một cách nghiêm trọng.
Thì ra anh ta tiếp cận cô, thậm chí sinh con với cô. không phải vì thích cô mà bởi vì cô và người yêu của anh ta là chị em ruột.
Mà người con gái đó bị bệnh máu trắng, nhưng lại không tìm được tủy thích hợp để cấy vào, cho nên khi anh biết được cô ấy có một người em sinh đôi, anh dùng mọi cách để tìm được cô. Nhưng thật đáng tiếc, tủy của cô không phù hợp. cho nên Tầm Mạc nghĩ ra một cách khác, tiếp cận cô, để cô sinh con cho anh, dùng máu dây rốn của con cô để cứu người yêu của anh ta.
Mạc Tầm vô cùng yêu thương cô, cũng chỉ là vì khoảnh khắc này.
“Tô Tố, Bạch Linh là em ruột của cô, cô nên cứu cô ấy”
Nhớ lại khuôn mặt ấm áp giả tạo của Mạc Tầm trước khi vào phòng phẫu thuật, giọng nói lạnh tanh không cho kháng cự, Tô Tố cười bi thương. Em ruột? Cô từ nhỏ bị bỏ ở viện phúc lợi, đâu ra em gái? Cho dù có là em ruột, nhưng các cô chả có tí tình cảm nào với nhau, cô ta có tư cách gì bắt đứa con của cô phải mạo hiểm để cứu mình chứ?
Nhưng Mạc Tầm rất hiểu cô, mà cô thì rất ngu xuẩn! Cô đối với Mạc Tầm không chút phòng bị, anh ta có thể dễ dàng khống chế cô, chích thuốc tê lên người cô, để bác sĩ đẩy cô vào phòng phẫu thuật.
Con của cô chỉ mới 7 tháng, đứa bé còn chưa đầy tháng, vậy mà bây giờ bị lấy sống ra. Chỉ vì bệnh của người phụ nữ kia tái phát, nếu không chữa bệnh ngay sẽ chết.
Cảm giác hận thấu xương tràn lên ngực cô, bọn họ dựa vào đâu! Dựa vào đâu đùa giỡn tình cảm của cô, dựa vào đâu đối xử với con cô như vậy!
Nó cũng là con của anh ta mà!
Mạc Tầm, sao anh nhẫn tâm! Nhẫn tâm như vậy!
Chính vào lúc này, bên tai nghe được tiếng khóc yếu ớt của đứa bé
Con, con của cô!
Diệp Vãn Hoa dùng hết sức quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy được hình ảnh mông lung của các bác sĩ, cùng thời gian đó, còn nghe cuộc đối thoại lạnh tanh của bọn họ.
“Mang đứa con ra”
“Nhanh, cắt dây rốn, để lại máu dây rốn.”
Qua vài phút, có y tá đáp:”Được rồi, giờ phải làm sao?”
“Nhanh chóng đem máu dây rốn đến cho Bạch tiểu thư dùng”
“Còn ở đây thì sao?”
“Đem đứa con vào phòng giữ ấm, khâu vết thương lại.”
Tô Tố tròng mắt đều đỏ, khóc đến khô nước mắt, cô không biết có nên cảm ơn lòng thương hại của bác sĩ hay không, vì đem con của cô đến phòng giữ ấm, con của cô chưa đủ tháng, nếu không mang tới phòng giữ ấm căn bản không sống nổi.
Nhưng vào lúc này, phòng phẫu thuật vang lên một tiếng ầm, Tô Tố nghe giọng nói vừa lo lắng vừa tức giận của người đàn ông kia.
“Các ngươi còn lề mề ở đây làm gì, Linh nhi sắp không được rồi, các ngươi nhanh chóng đến phẫu thuật cho cô ấy ngay!”
“Nhưng ở đây…..” Bụng vừa mới mổ vẫn chưa khâu xong.
“Tôi kêu các người đi ngay lập tức!”
Bác sĩ thương hại nhìn Tô Tố, nhưng không dám cãi lại, không có cách nào khác, bệnh viện này là của Mạc Tầm. Tô Tố chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, đau đến tê dại. Nước mắt từ hốc mắt chảy xuống tóc mai. Tiếng bước chân ầm ầm, rất nhanh phòng phẫu thuật không còn tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của đứa bé càng thêm yếu ớt.
Con…….
Con của cô…..
Vùng bụng phát lạnh, mùi máu nồng đậm bay ra, ga giường trên thân ướt đẫm, đầu của Tô Tố choáng váng, cô cắn chặt môi để giữ mình tỉnh táo, dùng hết sức để đứng dậy
Nhìn thấy rồi.
Cô nhìn thấy con mình rồi.
Con mèo nhỏ nhăn nhúm nhỏ xíu, toàn thân đều đỏ, trên thân vẫn còn vết tích của máu chưa rửa sạch, lúc khóc miệng khẽ mở, rất đáng thương. Nước mắt của Tô Tố phút chốc tràn ra.
Mạc Tầm!
Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, đây là con ruột của anh!
Cô từ từ tuột xuống, vết thương chưa khâu xong ở bụng đau làm cho cô toát mồ hôi lạnh, máu tươi không ngừng chảy ra, Tô Tố đấu tranh nằm bên cạnh con, nhưng hoảng hốt nhận ra hô hấp của đứa bé ngày càng yếu ớt.
“Người đâu…….người đâu! Cứu con tôi với …. ai đến cứu con tôi với….”
“Mạc Tầm, đây là con của anh, mau đến cứu con!”
Cho đến giọng cũng khàn đi, cũng không một ai tới
Tô Tố lòng lạnh lẽo.
Cô không nhịn được sờ lên khuôn mặt non nớt của con, cô thậm chí còn không biết con mình là trai hay gái, đứa trẻ sơ sinh da còn non nớt như vậy, cô thậm chí còn sợ rằng nếu mình chạm vào sẽ làm đứa trẻ bị thương.
Trong lúc Tô Tố tuyệt vọng la hét, hơi thở của đứa con dần mất đi, hơi thở càng ngày càng yên lặng, cho đến khi thân thể ấm áp trở nên lạnh lẽo.
“Tại sao…..tại sao…”
Tô Tố chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ, và cũng chưa từng hận một người nhiều như vậy! Nếu là vì Bạch Linh cần phẫu thuật gấp, không giúp cô khâu vết thương cũng không sao, cô từ nhỏ không ba mẹ, sớm đã chịu qua ngọt đắng của nhân gian, chết cũng không ai thương. Cô không phải người trong tim của anh ta, không cứu cô có thể tha thứ được.
Nhưng tại sao! Rõ ràng chỉ cần một câu nói của anh, chỉ cần một câu của Mạc Tầm y tá sẽ mang đứa con đến phòng giữ ấm, thì con có thể an toàn vô sự, nhưng tại sao một chút bố thí này anh cũng không cho cô.
Cô hận!
Cô hận!
Dùng hết sức, Tô Tố đem con ôm vào lòng mình, do mất máu quá nhiều nên lúc này toàn thân cô không còn sức, trước mắt là một vùng đen tối, cô biết mình sắp không được rồi.
Lúc này dù là thần tiên cũng không cứu sống được cô.
“Ha ha…”
Tô Tố nhìn ga giường màu trắng dần bị nhuộm đỏ trên thân, đột nhiên cười ra tiếng, đôi mắt cô đỏ như máu, nhưng khuôn mặt lại trắng bệch, giống như là lệ quỷ từ địa ngục bò lên.
Ôm chặt con trong lòng, máu trên vùng bụng chảy không ngừng. Ga giường bị màu máu lan ra, từ từ chảy khắp người ướt đẫm y phục của cô.
Cô đỏ cả mắt thề rằng.
“Mạc Tầm, nếu có kiếp sau, tôi nhất định cho anh thử cảm giác đau khi mất đi thứ mình yêu, cốt nhục phân li.”
Tô Tố đứng trước gương nhà vệ sinh của quán rượu, thẫn thờ chạm vào gương mặt trong gương.
Gương mặt trong gương thập phần xinh đẹp, khoảng 20 tuổi, nước da rất trắng, thậm chí mang sự trắng bệch như bị bệnh, mặt tiêu chuẩn hình trứng ngỗng, một đôi mắt hạnh nhưng không mang theo chút hăng hái của tuổi trẻ nào, ngược lại có chút trầm ổn, nhưng dù thế nào vẫn là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.
Lúc này vì uống quá nhiều rượu, khuôn mặt cô đỏ hồng, càng mê hoặc lòng người.
Đã hai ngày rồi, cô vẫn chưa quen với khuôn mặt này.
Tô Tố buông tay ra, dùng hai tay vỗ nước lên mặt, cô không có trang điểm, nên cũng không lo làm hư lớp trang điểm. Nước lạnh vỗ lên mặt, cô tỉnh táo lên một chút.
Ai cũng không ngờ, con người có thể sống lại.
Tô Tố trên bàn phẫu thuật đã chết rồi, nhưng bây giờ cô sống lại trong một cơ thể trẻ hơn. Môi Tô Tố hiện lên một nụ cười châm chọc, không ngờ cô còn có cơ hội sống thêm lần nữa, cô nhất định sẽ trả thù cho bản thân của kiếp trước!
Thân thể này cũng tên Tô Tố, năm nay 21 tuổi, nhưng chuyện cô gái này trải qua cũng không thua bản thân là mấy. Cô gái 21 tuổi, học đại học điện ảnh, nhưng 16 tuổi đã bị cưỡng hiếp, đã có cặp sinh đôi trai gái 4 tuổi.
Bây giờ cô vẫn còn nhớ hai ngày trước lúc từ trong hôn mê tỉnh dậy thấy hai đứa bé đó, Tô Cảnh Thụy nắm chặt tay cô, nhìn thấy cô tỉnh lại, hiển nhiên phở phào nhẹ nhõm, miệng nhỏ liền muốn khóc, nhưng cố gắng nhịn để không khóc, chỉ là hai tròng mắt đều đỏ. Đứa em Tiểu Thất thì trực tiếp khóc lớn oa oa.
Khi cô nhận được hầu hết kí ức của cơ thể này, biết được hai đứa trẻ này là con của cô, cô nghĩ đến đứa con mất trên bàn phẫu thuật của mình, cho nên cô coi như là ông trời thương hại cô, cho cô 2 đứa con.
Ngày sau đó cô có hỏi con trai tại sao lúc đó lại nhịn khóc, tiểu gia hỏa tỏ ra ngầu mà nói: “Con là nam nhân, phải bảo vệ mẹ, làm sao có thể khóc được.”
Nghĩ đến đôi song sinh, đôi mắt âm u của Tô Tố hiện lên chút dịu dàng.
Mới vừa lau khô nước trên mặt, đã nghe thấy bên ngoài có người khó chịu kêu tên cô.
“Tô Tố, rốt cuộc đã xong chưa!”
Tô Tố cười châm chọc, vén mái tóc xoăn mà hôm nay đã dùng rất nhiều tiền để làm, chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Người bên ngoài nhà vệ sinh đã đợi đến khó chịu, nhìn thấy cô bước ra thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng cảnh cáo cô, “Tô Tố, tôi cảnh cáo cô, hôm nay cô dám đột nhiên bỏ trốn, đừng trách tôi không khách khí!”
Tô Tố cười lạnh, “Tô Đại Khuê, ông yên tâm, chuyện hôm nay tôi nhất định hoàn thành tốt.”
Người đàn ông trung niên trước mắt là cha của Tô Tố, nhưng cô đối với ông chẳng có cảm giác ruột thịt gì cả, Tô Đại Khuê mở một công ty trang sức nhỏ, đầu năm nay kinh doanh càng ngày càng không tốt, công ty của ông đã mấy tháng không nhận được đơn đặt hàng, trước mắt thấy sắp phải phá sản.
Hôm nay đến tiếp khách là vì có một căn biệt thự cao cấp đang sửa chữa, ông phải nhờ vào rất nhiều quan hệ mới tìm được người quản lý thi công, chỉ cần kí được hợp đồng với công trình này, thì lợi nhuận công ty của ông sẽ tăng cao!
Ông quay đầu nhìn hào quang rực rỡ của con gái, nhớ đến “tình” cảm mà Triệu tổng dành cho cô, có chút buồn phiền, nếu biết nhan sắc của Tô Tố có lợi như vậy, ông đã sớm đem con gái ra dùng.
Vừa nãy bọn họ ở căn phòng được bao của quán rượu bàn luận được kha khá với Triệu tổng rồi, sắp ký được hợp đồng rồi, nhưng Tô Tố lại đi nhà vệ sinh, ông sợ Tô Tố nuốt lời, nhanh chóng đuổi theo.
Tô Tố không phải là người nghe theo sự sắp xếp của người khác, nhưng cô bị Tô Đại Khuê nắm lấy điểm yếu, vì cô không kết hôn mà sinh con, cha của đứa bé cũng không biết là ai, hai đứa bé không có hộ khẩu, nên uy hiếp cô nếu không nghe lời, sẽ đem hai đứa vào viện phúc lợi (trại mồ côi).
“Tô Đại Khuê, đừng quên, sau khi tôi giúp ông ký hợp đồng xong, quyền giám hộ Cảnh Thụy và Tiểu Thất …….”
“Con yên tâm, chỉ cần ký được hợp đồng, tôi lập tức tìm người chuyển quyền giám hộ Cảnh Thụy và Tiểu Thất cho con.”
Tô Tố mím môi, gật đầu, “Nhớ lời ông nói.”
Quay lại phòng bao, Triệu tổng trong phòng nhìn cô, đôi mắt lập tức phát sáng, đối với cô vẫy tay, “Tố Tố, lại đây, mau lại đây, tiếp tục uống.”
Tô Tố mặt hiện lên nụ cười, ngân nga cười ngồi bên Triệu tổng, yêu kiều cười nói, “Triệu tổng, tửu lượng thật tốt.”
Cô mới ngồi xuống, tay của Triệu tổng từ khăn bàn chuyển xuống đùi của cô, Tô Tố nhìn Triệu tổng khi cười lộ ra một miệng răng vàng, gớm tới nỗi chút nữa khiến cô phun hết rượu trong miệng ra. Cô cố gắng nhịn xuống, lại đổ thêm một ly rượu Moutai 58 độ đưa cho Triệu tổng, làm như không phát giác được bàn tay vô kỷ luật của Triệu tổng, cười híp mắt nói, “Triệu tổng đúng là hải lượng, Tô Tố thích ngài đầy khí phách như vậy, kính ngài một ly nữa.”
“Được được được, uống!”
Triệu tổng rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Tô Tố, tính khí anh hùng nổi dậy, lại bị Tô Tố chuốc thêm vài ly rượu, rất nhanh bị uống đến say.
Tô Tố cũng say rồi, đầu choáng váng, nhưng cố gắng duy trì tỉnh táo, nhân cơ hội lấy hợp đồng Tô Đại Khuê đưa cô ra, “Triệu tổng, ngài xem hợp đồng này…”
“Kí, nhất định phải ký! Nhưng …. ta có điều kiện, tiểu yêu tinh, tối nay …..”
Tô Tố ném cho ông một cái nhìn quyến rũ, Triệu tổng lập tức tam hồn mất đi thất phách.
“Triệu tổng, ngài kí rồi chúng ta cái gì cũng dễ nói”
Triệu tổng uống say rồi, nghe Tô Tố nói như vậy, nghĩ cũng không nghĩ kí lên hợp đồng.
Tô Đại Khuê ở kế bên cuối cùng cũng an tâm.
Ký hợp đồng rồi, Tô Đại Khuê tìm lý do đem hợp đồng rời khỏi, trước khi đi ngàn nhắc nhở vạn dặn dò Tô Tố, “hầu hạ Triệu tổng cho tốt, không được đắc tội ông ấy.”
“Tô Đại Khuê, ngày mai quyền giám hộ Cảnh Thụy và Tiểu Thất nhất định phải đưa cho tôi!”
“Cái này…..bây giờ đã trễ rồi, ngày mai sợ không kịp.” Nhan sắc của con gái dùng tốt như vậy, ông không muốn chiêu dùng sắc dụ dỗ chỉ dùng một lần rồi mất tác dụng.
Tô Tố đoán được ông ta sẽ lẩn tránh, miệng cười lạnh, chậm rãi đến gần Tô Đại Khuê, “Ông có tin không, tôi có năng lực có được hợp đồng cũng có năng lực phá hủy nó!”
“Tô Tố, cô dám làm bậy!”
“ Vậy phải xem ông dự tính làm như thế nào rồi.”
Tô Đại Khuê lần đầu bị Tô Tố uy hiếp như vậy, vừa phiền vừa hận, nhưng hợp đồng vẫn chưa nóng, sợ có chuyện thay đổi, chỉ có thể cắn răng đồng ý, “được, ngày mai quyền giám hộ của Tô Cảnh Thụy và Tiểu Thất sẽ là của cô!”
Tô Đại Khuê cầm hợp đồng rời đi.
Triệu tổng nửa tỉnh nửa mê ôm Tô Tố mở một phòng trong quán rượu, vào phòng, Tô Tố lấy thuốc ngủ đã chuẩn trước cho vào nước, dụ Triệu tổng uống.
Đợi Triệu tổng ngủ say, Tô Tố thở phào nhẹ nhõm, cả người không thể kìm chế mà ngã xuống.
Kiếp trước cô là nữ minh tinh hạng B cũng thường tiếp rượu, tửu lượng cũng tốt, cho nên cô mới dám cùng Triệu tổng uống rượu, để chuốc say ông ta, nhưng cô quên là, cô trùng sinh rồi, tửu lượng của cơ thể này không tốt, nếu không phải cô cố gắng duy trì tỉnh táo thì sớm đã say mèm.
Trong phòng tràn đầy mùi rượu, Tô Tố không muốn ở chung chỗ với người đàn ông này, cố gắng bò dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra khỏi phòng.
Cô đi thang máy xuống lầu, ruột cuồn cuộn khó chịu, mới vừa ra khỏi thang máy đụng phải một người.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!