Mạnh Tư Duy cũng không muốn nghĩ theo hướng này, nhưng cứ liên tưởng đến tin tức sinh viên sau khi tốt nghiệp tại các trường đại học danh tiếng xong thì đi nuôi lợn, làm ruộng, bán xiên que thì cảm thấy cũng không phải không có khả năng.
Hơn nữa nghề nghiệp không phân cao thấp sang hèn, chỉ cần kiếm tiền nuôi sống bản thân một cách quang minh chính đại là được.
Lúc Bùi Thầm nghe được 4 chữ “môi giới nhà đất”, bàn tay đang cầm hộp bánh ruốc chợt nắm chặt.
Anh không hề trả lời là phải hay không, chỉ là ánh mắt đột nhiên dừng trên gương mặt Mạnh Tư Duy.
Ánh mắt của người đàn ông rất nhạy bén, nhìn ra trên gò má của cô hôm nay điểm thêm một lớp phấn mỏng nhẹ nhàng, đôi hàng mi đen tựa như phiến quạt đang rủ xuống, trên môi tô một lớp son màu đỏ căng bóng, màu sắc hệt như một vườn trái cây căng mọng thấm đẫm sương mai, lại giống như một trái dâu tây tươi ngon sạch sẽ.
Mạnh Tư Duy phát hiện Bùi Thầm vẫn luôn dán mắt trên gương mặt mình, cô xoay đầu nhìn lớp kim loại phản chiếu ở kệ hàng, nhận ra lớp trang điểm tinh tế vẫn còn trên mặt.
Từ lúc trang điểm tính đến bây giờ cũng đã trôi qua khá lâu rồi, khiến lớp trang điểm trên mặt cô trông lại càng tự nhiên hơn.
Câu nói phụ nữ sau khi trang điểm sẽ trở nên tự tin hơn không hề sai. Mạnh Tư Duy quăng một ánh mắt “chưa nhìn thấy mỹ nữ bao giờ à” qua, cầm bánh mỳ nguyên cám trên tay nói: “Tôi đi thanh toán trước đây.”
Bùi Thầm: “Đi chung đi.”
Mạnh Tư Duy: “Hả?”
Bùi Thầm: “Tôi cũng mua xong rồi, về chung đi.”
Mạnh Tư Duy nhất thời không tìm ra được lý do nào để từ chối, dù sao hai người cũng là bạn thuê cùng nhà, lại không phải kẻ địch có thâm thù đại hận, sống chung hòa hợp cũng không phải chuyện xấu nên đồng ý: “Vậy đi thôi.”
Bùi Thầm không mua nhiều đồ lắm, Mạnh Tư Duy ngoài bánh mì nguyên cám ra cũng chỉ mua thêm một lốc sữa chua, lúc thanh toán nhân viên hỏi hai người thanh toán chung hay riêng, Mạnh Tư Duy mở miệng nói trước: “Thanh toán riêng.”
Lúc thanh toán Bùi Thầm lấy một cái túi, còn Mạnh Tư Duy thì trực tiếp dùng tay cầm bánh mì và sữa chua, Bùi Thầm thanh toán xong liền mở miệng túi chìa ra trước mặt cô: “Để vào đây đi.”
Mạnh Tư Duy nhìn cái túi đã đầy một nửa của Bùi Thầm, cầm bánh mì và sữa chua bỏ vào trong túi: “Cảm ơn.”
Hai người ra khỏi siêu thị mới biết bên ngoài đang mưa, cũng không to lắm nhưng mưa khá mau, đi ra sẽ ướt người.
Muốn về nhà vẫn phải đi thêm một đoạn nữa.
Mạnh Tư Duy nhớ lúc bước vào siêu thị trời vẫn còn là ráng chiều quang đãng, nhẹ nhàng cảm thán thời tiết ở thành phố C đúng là thất thường.
Mạnh Tư Duy nhìn Bùi Thầm đang xách túi đồ, nói: “Cậu đợi ở đây một chút, tôi quay lại mua cái ô.”
Bùi Thầm: “Được.”
Mạnh Tư Duy quay lại siêu thị để mua ô, ô dự trữ ở siêu thị rất nhiều, cô trực tiếp cầm 2 cái xuống từ giá hàng, nhưng nhìn thấy tem giá thì đột nhiên dừng lại.
Cô cũng không phải Bùi Thầm, một cái ô cũng phải đòi tiền người ta.
Mà nếu thu tiền, nhỡ đâu mua rồi cậu ấy lại keo kiệt tiếc tiền nói không cần ô thì sao.
Hai cái ô quá đắt.
Mạnh Tư Duy nhìn hai cái ô trong tay, trong lòng do dự chẳng kém gì lúc lựa chọn giữa bánh ruốc và bánh mì nguyên cám ban nãy, cuối cùng quyết định trả lại một cái ô lên kệ.
Dù sao đường cũng không xa.
Lúc Mạnh Tư Duy cầm ô ra khỏi siêu thị, bên ngoài trời lại mưa to thêm một chút.
Mạnh Tư Duy không nói bản thân chỉ mua một cái ô vì chê mua hai cái quá đắt, hơn nữa còn sợ nhỡ đâu anh nói không cần ô vì tiếc tiền, nên cô chỉ bình tĩnh mở vỏ ô ra rồi bật ô lên: “Trong đó chỉ còn một cái cuối cùng thôi.”
May mà Bùi Thầm cũng không hỏi gì, chỉ giơ tay ra hướng về cái ô đang ở trong tay Mạnh Tư Duy: “Để tôi che cho.”
Hai người che chung ô, quả thật nên để người cao hơn cầm.
Mạnh Tư Duy đưa ô cho Bùi Thầm, sau đó thấy hơi ngại vì mình chẳng xách đồ gì cả, bèn chủ động xách túi đồ trong tay anh.
Sau khi đứng che chung dưới tán ô, Mạnh Tư Duy mới phát hiện Bùi Thầm còn cao hơn cô tưởng tượng, cô chỉ đứng đến cằm anh.
Trời mưa nên rất ít người đi lại trên đường, vũng nước đọng trên mặt đất phản chiếu ánh sáng của đèn đường, tiếng giọt mưa đập vào mặt ô nghe rất dễ chịu.
Mạnh Tư Duy sợ nước mưa hắt vào túi đồ nên không xách nữa mà chuyển sang ôm vào lòng, vừa đi vừa cúi đầu cẩn thận tránh mấy vũng nước.
Bùi Thầm vẫn luôn đi ở phía sau cô.
Hai người không ai mở miệng nói chuyện với ai.
Lúc về đến dưới lầu, Mạnh Tư Duy vui vẻ khi thấy giày và quần áo của mình không hề bị ướt chút nào.
Bùi Thầm cụp ô lại, vì quần áo của anh màu đen nên không nhìn được có bị ướt chỗ nào hay không.
Lúc Mạnh Tư Duy định quẹt thẻ cửa kiểm soát ra vào rồi lên lầu, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Tiếng nhạc chuông điện thoại dường như rất gấp, Mạnh Tư Duy chỉ đành nhét túi đồ vào lòng Bùi Thầm rồi nói một câu “xin lỗi”, sau đó móc điện thoại ra và xoay người ấn nhận cuộc gọi.
Là Chung Ý gọi đến.
Mạnh Tư Duy: “Alo.”
Điện thoại vừa kết nối, Chung Ý đã không thể chờ được nữa vội vàng hỏi: “Thịnh Tinh Bác mở quán ở Phố quán bar sao?
“Hôm nay mình mới biết cái quán bar Ouch nổi như cồn kia là anh ấy mở.”
Mạnh Tư Duy chưa từng nói với Chung Ý chuyện khi cô đi ra ngoài làm nhiệm vụ đã phát hiện ra Thịnh Tinh Bác mở quán ở Phố quán bar thuộc khu vực quản lý của đơn vị bọn cô, nghe thấy giọng điệu gấp gáp của Chung Ý thì hỏi lại: “Sao vậy?”
Chung Ý thấy Mạnh Tư Duy không hề ngạc nhiên: “Cậu biết từ lâu rồi sao?”
Mạnh Tư Duy: “Ừ, mình biết lâu rồi.”
Chung Ý bất giác nâng cao giọng: “Người ta đã cất công mở quán qua tận đây rồi mà cậu còn bình tĩnh được à?”
Cô ấy nghiến răng chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Mạnh Tư Duy, trái tim cậu có phải làm bằng đá không vậy.”
Mạnh Tư Duy vốn dĩ vẫn đang cố gắng hạ thấp âm lượng, lúc này, sự không phục khiến cô cũng không tự chủ được mà nâng cao giọng, chỉ mải nói chuyện điện thoại với Chung Ý: “Mình cũng có bảo anh ấy qua đây mở quán đâu.”
“Bạn trai cũ mở quán ở đâu thì liên quan gì đến mình.”
Chung Ý: “Cậu mà bỏ lỡ người bạn trai cũ này thì sau này có thắp đèn lồng cũng không tìm được ai tốt hơn đâu, cái đám người xem mắt của cậu người thì chê cậu vay tiền mua nhà trước hôn nhân, người thì chê tính chất công việc của cậu không chăm sóc được gia đình, đem bọn họ so sánh với bạn trai cũ của cậu thì có tên nào đáng đặt vào mắt sao?”
Mạnh Tư Duy bị Chung Ý giáo huấn cho một trận thì ngơ ra. Sự bất đồng ý kiến của cô và Chung Ý về người bạn trai cũ này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, Chung Ý thật lòng cảm thấy người bạn trai cũ Thịnh Tinh Bác này vừa có điều kiện tốt, vừa thật lòng thích cô, cô không nên tuyệt tình vạch rõ ranh giới như vậy, ít nhất cũng nên cho anh ấy thêm một cơ hội.
Nghe thấy Chung Ý nhắc đến mấy đối tượng xem mắt trước đây, Mạnh Tư Duy bỗng thấy hơi lúng túng.
Cô biết thật ra Thịnh Tinh Bác cũng không có tật xấu gì quá to tát. Lần đầu tiên hôn nhau thậm chí còn hồi hộp, trúc trắc hơn cả cô.
Chuyện này kể ra cũng cực kỳ drama và buồn cười, đồng nghiệp của cô trong một lần vây bắt gái mại dâm trước đây, có một người trong số đó sau khi bị bắt thì khóc lóc cầu xin cảnh sát đừng thông báo cho người nhà, hơn nữa tên đàn ông mua dâm đó còn từng là đối tượng xem mắt của cô.
“Hơn nữa.” Mạnh Tư Duy trả lời một cách lảng tránh.
Chung Ý: “Hơn nữa cái gì, bây giờ đầy rẫy mấy tên đàn ông mưu mô, làm ơn xin cậu hãy trân trọng anh chàng thiếu gia vừa mới hẹn hò đã tặng túi Chanel đi được không?”
“Cậu không thèm thì cho mình cũng được, mình còn chưa nhìn thấy cái túi 4 vạn 8 bao giờ, à không, phải là chưa nhìn thấy cái túi giá 5 vạn 6 bao giờ mới đúng, hai hôm trước mới tăng giá.”
Mạnh Tư Duy: “...”
Cô cúp điện thoại.
Mạnh Tư Duy cất điện thoại xong thì thở hắt ra một hơi, quyết định không nghĩ đến mấy chuyện đó nữa, cô móc thẻ ra định quẹt đột nhiên thấy cửa ra vào đang mở.
Mạnh Tư Duy lúc này mới phản ứng kịp, vừa xoay đầu đã thấy Bùi Thầm đang kéo cửa, lẳng lặng đứng ở đó.
Cái khoảng cách này, đừng nói là tiếng Mạnh Tư Duy nói chuyện, cô thậm chí còn nghi ngờ mấy lời Chung Ý nói trong điện thoại lúc nãy cũng bị người đàn ông này nghe thấy hết.
Ánh sáng ở dưới lầu có chút lờ mờ tối tăm, hơn một nửa cơ thể người đàn ông chìm trong bóng tối, Mạnh Tư Duy không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt Bùi Thầm.
Chỉ là bắt anh phải đợi ở đây cả nửa ngày nghe cô và Chung Ý tranh cãi về bạn trai cũ của mình thì có hơi...
Sự xấu hổ của Mạnh Tử Duy truyền từ đầu ngón chân xông thẳng lên trên đỉnh đầu.
Cô vội vàng tóm chặt cánh cửa Bùi Thầm đang kéo ra để lên lầu, nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn nhé.”
...
Đoạn phim tuyên truyền của Mạnh Tư Duy được cắt sửa rất nhanh, sau khi được biên tập chỉnh sửa xong thì trực tiếp lấy cái tên “Sĩ quan cảnh sát Tiểu Mạnh hướng dẫn bạn cảnh giác với các loại ma tuý kiểu mới.”
Đã trôi qua một thời gian kể từ khi Mạnh Tư Duy lộ mặt và ngáp trong đoạn video “Đưa bạn vào phòng trực ban của cảnh sát lúc 2 giờ sáng”, mấy ngày hôm nay tài khoản weibo chính thức của “Công an thành phố C trực tuyến” liên tục tăng đến gần 400.000 người theo dõi, chỉ có điều trang “Công an thành phố C trực tuyến” trước khi tăng lượt theo dõi vẫn luôn cập nhật tin tức mỗi ngày hoặc cách ngày, nhưng kể từ sau khi tăng lượt theo dõi thì đột nhiên không còn cập nhật bất cứ động tĩnh gì nữa, nghe nói giao diện của tài khoản này chất đầy tin nhắn “Vợ tôi đâu”, “Cảnh sát Tiểu Mạnh đâu rồi”, “Chủ tài khoản mau thả Mạnh Tư Duy ra đi”.
Bỗng vào một ngày làm việc như bình thường, tài khoản ‘Công an thành phố C trực tuyến” vốn đang dừng cập nhật đột nhiên “bật nắp quan tài sống dậy”.
“Công an thành phố C trực tuyến” đăng tải video “Cảnh sát Tiểu Mạnh hưỡng dẫn bạn cảnh giác với các loại ma tuý kiểu mới”.
Lần này không phải là video tiện tay quay đơn giản như đoạn video lần trước, cũng không giống video chỉ quay duy nhất một cảnh của Mạnh Tư Duy, mà giống như tên tiêu đề của đoạn video này, video tổng cộng dài ba phút rưỡi, nhân vật chính là Mạnh Tư Duy, chứa 100% “hàm lượng Mạnh Tư Duy”.
Mạnh Tư Duy lần đầu tiên nhận được đề xuất cập nhật của hệ thống, cô nhìn thấy gương mặt của mình xuất hiện trong video.
Cách một lớp màn hình cũng có thể nhìn thấy rõ sự căng thẳng của cô bằng mắt thường.
Mạnh Tư Duy kéo thanh tiến trình tua nhanh video của mình rồi thoát khỏi ứng dụng video, đầu tiên là cảm thấy hơi ngại, sau đó thì phồng má, cô nhớ lại mấy lời Cục phó nói với mình trong phòng làm việc và cả “chiếc bánh”(*) đó nữa.
(*) Ý chỉ lời hứa (suông) cân nhắc cho Mạnh Tư Duy vào Đội điều tra hình sự.
Ý tưởng của Cục trưởng rất tốt, nhưng độ hot trên mạng bây giờ dễ đến mà cũng dễ tan, liệu còn ai nhớ đến cô không?
Những người nhắn tin cho trang “Công an thành phố C trực tuyến” hỏi cô đi đâu rồi, liệu có còn không?
Ngộ nhỡ không có ai like, độ hot cũng không được như kỳ vọng, vậy thì chuyện cô gia nhập Đội điều tra hình sự há chẳng phải tan thành mây khói sao?
Nghĩ đến đây, Mạnh Tư Duy bỗng vào lại ứng dụng xem video, tài khoản Weibo của cô sau khi bị đào ra thì cũng không còn dùng nữa, thậm chí cô còn một mực không chịu thừa nhận tài khoản “Tưởng Tưởng clever” đó là của mình, tuy cô có nhiều người theo dõi, nhưng bây giờ đăng Weibo kêu gọi fan ấn like hay gì đó khiến Mạnh Tư Duy có cảm giác như đang kêu gọi người hâm mộ đẩy số liệu trong giới showbiz vậy, như vậy không hay lắm thì phải, nên cô quyết định chỉ chia sẻ video vào vòng bạn bè.
Mạnh Tư Duy chia sẻ vào vòng bạn bè kèm caption: “Video của tôi, hy vọng mọi người ấn like và chia sẻ để ủng hộ nha. Cúi đầu cảm ơn.jpg”
Cô vừa đăng xong thì ngay lập tức nhận được thông báo không ít người đã ấn like.
Người đầu tiên chia sẻ lên vòng bạn bè và chia sẻ liên kết của cô là mẹ Mạnh và chú Trần: “Tưởng Tưởng nhà chúng ta giỏi quá!”
Mạnh Tư Duy bị mẹ nhìn thấy video của mình thì thấy hơi xấu hổ, cô lần lượt trả lời lại “cảm ơn mẹ”, “cảm ơn chú Trần”, sau đó thấy rất nhiều đồng nghiệp trong Cục đều chia sẻ liên kết của cô.
Tuy có lẽ lượt chia sẻ này là Cục yêu cầu, nhưng Mạnh Tuy Duy vẫn không quên trả lời “cảm ơn” dưới vòng bạn bè của đồng nghiệp.
Sau khi cô trả lời “cảm ơn” một loạt xong, không quên gửi tin cho Chung Ý: [Mau chia sẻ video cho mình đi ]
Lúc này Mạnh Tư Duy chỉ mải cảm ơn những người ấn like và chia sẻ cho mình, vừa gửi tin nhắn cho Chung Ý xong thì đột nhiên nhận được một hàng dấu hỏi chấm.
Chung Ý: [???]
Mạnh Tư Duy cũng trả lời lại bằng dấu hỏi chấm: [?]
Chung Ý: [Cậu mà cũng nhờ vả mọi người chuyển tiếp, chia sẻ, ấn like cho mình trong vòng bạn bè à?]
Mạnh Tư Duy: [...không, không được sao?]
Chung Ý phát hiện ra hình như Mạnh Tư Duy còn chưa hiểu tình hình, trực tiếp ném 3 tấm ảnh chụp màn hình qua, đồng thời gửi kèm một cái meme “cậu mau tỉnh lại đi”
Mạnh Tư Duy nhìn vào mấy tấm ảnh chụp màn hình Chung Ý vừa gửi qua.
Cô nhìn thấy tiêu đề hot search trên 3 nền tảng lớn là Weibo, Douyin và Bilibili lúc này lại thống nhất một cách hiếm thấy:
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!