Nếu như nói tối hôm qua là vì nhu cầu điều tra mà phải thừa nhận hai người bây giờ đang thuê chung thì khi Mạnh Tư Duy nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, phản ứng đầu tiên của cô vẫn là muốn giải thích.
Nhưng ánh mắt và động tác của mọi người ở trước mặt cô lại cho cô biết rằng lời giải thích mà cô sắp nói chẳng có ý nghĩa gì với họ.
Bởi vì tất cả nội dung giải thích của cô, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì về cơ bản đều sẽ bị họ gán ghép là “cô gái thẹn thùng càng che càng lộ”, và “tốt, biết hai người vô tội rồi, không cần gấp gáp giải thích.”
Thế là sau khi phát hiện tình huống đã thành như vậy, tâm lý của Mạnh Tư Duy lúc này đột nhiên có thể dùng hai chữ để giải thích một cách hoàn mỹ ——
Buông xuôi.
Tùy tiện xem đi, tùy tiện nghĩ đi, tùy tiện đoán đi.
Cô mặc kệ, không thèm quan tâm.
Vì vậy vẻ mặt bình tĩnh của Mạnh Tư Duy gần như bốc hơi: “Đang tìm em sao?”
…………..
Mạnh Tư Duy bổ sung xong ghi chép của cô như thể không có chuyện gì xảy ra. Cô bình tĩnh và khoan thai hơn bất kì người nào có mặt ở đây, thậm chí khi có người cầm bút viết còn cẩn thận nói cho anh ta biết vẫn chưa mở nắp bút.
“Ồ.” Người bị cô nhắc nhở vội vàng mở nắp bút, thậm chí dùng sức quá mạnh làm nắp bút bắn mạnh xuống đất.
Mạnh Tư Duy cúi xuống nhặt nắp bút đưa qua, trên mặt mang theo nụ cười: “Nhưng mà em có thể hỏi một chút, tại sao em còn phải bổ sung ghi chép vậy?”
“À.” Người đó nhận nắp bút, chỉ vào máy tính, “Là do tối hôm qua hai người nói…có chút nội dung không giống nhau.”
Vì vậy Mạnh Tư Duy cùng nhìn lại màn hình giám sát trên máy tính.
“…”
……………
Mạnh Tư Duy cứ đứng yên như vậy, thái độ buông xuôi bình thản ung dung vòng quanh trong đơn vị.
Cô nhận thấy rằng có lúc lấy bất biến ứng vạn biến(1) dường như là chân lý vĩnh cửu không đổi. Dựa vào thái độ công chính của mình, cô khiến những người đó muốn hỏi cũng không dám hỏi, đồng thời dập tắt những dấu hiệu bát quái từ trong nôi.
Cho đến một ngày, Chung Ý bỗng nhiên bắt đầu hỏi hỏi có chuyện gì xảy ra giữa cô và Bùi Thầm.
Bây giờ Mạnh Tư Duy mới phát hiện chuyện này có phạm vi lan truyền bí mật rộng hơn so với cô nghĩ.
Rõ ràng từ điều tra hình sự lặng lẽ truyền đến an ninh trật tự của bọn họ, sau đó từ Chu Vũ An truyền đến Chung Ý.
Cho nên Mạnh Tư Duy đành phải nói một chút đầu đuôi mọi chuyện.
Nghe xong câu chuyện mà Mạnh Tư Duy nói, Chung Ý hơi sửng sốt.
Từ đầu đến cuối, những suy nghĩ hiện lên đều là “Kiểu này cũng được?”, “Nước đi này cũng được?”, “Nước đi này vậy mà cũng được sao?”
Tuy nhiên, từ giọng điệu kể lại của Mạnh Tư Duy thì tất cả những điều này đều có thể xảy ra.
Chung Ý cảm thấy Mạnh Tư Duy đúng là thần tiên.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng sau nhiều năm gặp lại Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm còn phát triển theo hướng này.
Sau đó cô ấy đột nhiên nhận ra chuyện này hình như không phải là chuyện của một mình Mạnh Tư Duy. Rõ ràng còn liên quan đến một người, sao bây giờ lại có cảm giác giống như đang bị che dấu vậy.
“Bùi Thầm đâu?” Chung Ý hỏi, “Cậu ấy không nói gì sao?”
Mạnh Tư Duy nằm ngửa: “Cậu ấy có thể làm gì?”
“Video theo dõi lại không được đưa lên trang chủ của Viện kiểm sát.”
Chung Ý cẩn thận quan sát phản ứng của Mạnh Tư Duy: “Thật ra thì…cậu có ổn không?”
Mạnh Tư Duy: “Hả?”
Chung Ý: “Mẹ cậu không giục đi xem mắt, đồng nghiệp trong cục không giới thiệu ai đó cho cậu.”
Mạnh Tư Duy: “Hả?”
Sau đó, cuối cùng Chung Ý cũng hỏi ra một câu đã kìm chế từ lâu: “Mạnh Tư Duy, cậu sống với Bùi Thầm lâu như vậy, ý mình là ngẫu nhiên, ngẫu nhiên, cậu không sinh ra một chút loại cảm giác đó với cậu ấy sao?”
Cô thấy mình hình như bỏ quên một số chuyện. Tình cảm của con người rất huyền bí, cô sợ ở bên nhau lâu, Mạnh Tư Duy sẽ lại thích người mà cô đã từng thích cuồng nhiệt trước kia.
Mạnh Tư Duy nhất thời không phản ứng kịp: “Loại cảm giác gì?”
Chung Ý: “Hôn cũng đã hôn, cậu nói xem là loại cảm giác gì?”
Mạnh Tư Duy hiểu ý của Chung Ý.
“Hôn thì thế nào, cũng không phải mình chưa hôn người khác.” Cô không thèm quan tâm.
Thịnh Tinh Bác cái người này, khi hôn lần đầu tiên rõ ràng còn lo lắng, khẩn trương hơn cô, sau này thì giống như thành thạo rồi, mỗi ngày không có việc gì làm liền hôn cô, hôn đến mức cô thấy phiền tới mức muốn đánh người.
Sau khi Mạnh Tư Duy nói xong, cô thấy Chung Ý không trả lời cô.
Cô quay đầu nhìn sang, trên mặt Chung Ý viết “Mình đang hỏi cậu cái này à?”
Mạnh Tư Duy đành phải hít một hơi thật sâu, cau mày, nghiêm túc trả lời: “Mình có điên đâu.”
Chỉ khi cô điên rồi mới có thể có suy nghĩ không nên có đối với Bùi Thầm. Cũng không phải cô không biết Bùi Thầm là kiểu người như thế nào, không phải không biết thái độ của anh ấy với những cô gái anh không thích như thế nào, càng không phải không biết ở chỗ anh cuối cùng sẽ nhận được cái gì.
Những sự thật này, Mạnh Tư Duy đã hiểu tường tận vào buổi tối bảy năm trước.
Bây giờ bọn họ chung sống coi như là hài hoà vì đó chỉ là mối quan hệ cùng nhà bình thường, cô không có ý nghĩ khác với Bùi Thầm.
Chung Ý rốt cục thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
“Phương pháp của cậu thật sự khá tốt”, Chung Ý dặn dò, “Nhớ kĩ lần sau không được dùng nữa.”
Mạnh Tư Duy: “…”
Mạnh Tư Duy và Chung Ý cùng nhau ăn cơm ở ngoài, sau đó cô bị Chung Ý kéo đi dạo trung tâm thương mại cùng nhau.
Gần đây sắp chuyển mùa, quần áo trong trung tâm thương mại đều lên kiểu mới.
Chung Ý ngoài việc mua hai bộ quần áo cho mình còn mua một chiếc áo khoác cho Châu Vũ An. Lúc đầu Mạnh Tư Duy chỉ muốn đi dạo cùng không có ý định mua, kết quả cô gặp phải một đợt giảm giá quần áo trong mùa, bị nhân viên bán hàng cưỡng ép đưa vào phòng thử đồ mặc thử hai bộ.
Mạnh Tư Duy mặc một chiếc váy hoạ tiết hoa đào trên nền trắng kiểu Pháp bước ra từ phòng thử đồ.
Cô cứ cảm thấy váy có chút ngắn, chỉ dài tới đùi, vì vậy khi bước ra ngoài phòng thử đồ cô kéo váy xuống mãi.
Mắt nhân viên cửa hàng sáng lên một cái khi thấy Mạnh Tư Duy bước ra từ phòng thử đồ. Sau đó thấy cô vẫn đi giày thể thao của mình, thế là nhanh chóng đi lìm một đôi xăng đan Rome màu trắng cho Mạnh tư Duy để phối cùng.
Mạnh Tư Duy không chịu nổi sự nhiệt tình của nhân viên bán hàng, cô đành thay giày.
Chung Ý ôm đống quần áo to vừa mới thử bước ra từ phòng thay đồ.
Nhìn thấy Mạnh Tư Duy trước gương, há to miệng, nhẹ nói: “Má ơi.”
Mạnh Tư Duy xoay người trước gương, vẫn kéo váy xuống, cau mày hỏi: “Có phải là hơi ngắn không?”
Nhưng mà cô đồng ý rằng bộ váy này có vẻ hợp với cô.
Bình thường Mạnh Tư Duy không có nhiều thời gian mặc quần áo của bản thân. Làm cảnh sát đều phải mặc đồng phục cảnh sát quanh năm. Quần áo huấn luyện, quần áo đi làm nhiệm vụ xuân hè, quần áo nhiệm vụ mùa đông, quần áo bình thường, quần áo đa chức năng, áo mưa cảnh sát, thậm chí áo len, áo phông, áo len dài tay mặc bên trong toàn bộ đều là trong cục thống nhất phân phát.
Cho nên vì không có nhiều thời gian mặc quần áo của mình, nên Mạnh Tư Duy cũng không tự tin trong việc phối hợp bình thường. Thậm chí có lần cô còn có hành động vĩ đại là xem áo nắng của Bùi Thầm thành của mình rồi lấy nhầm từ ban công vào. Đến lúc buổi sáng hôm đó ra ngoài, mơ mơ hồ hồ đội lên đầu, thấy lớn quá mới nhận ra đây không phải áo của cô.
Kết quả Bùi Thầm nghĩ rằng cô thích chiếc áo nắng đó, dứt khoát mua một cái nhỏ hơn cho cô.
Chung Ý ở đối diện còn không có thời gian trả lời câu hỏi của Mạnh Tư Duy.
Mặc dù đã biết từ lâu, nhưng giờ khi tận mắt nhìn thấy lần nữa, Chung Ý vẫn có cảm giác như năm nào, rằng Mạnh Tư Duy đang phung phí của trời.
Không biết có phải do gen di truyền hay không, cô quanh năm ra ngoài làm nhiệm vụ mà không thấy đen. Còn cặp chân dưới váy kia, vừa dài vừa thẳng, đi giày đế bằng, quan trọng nhất là cô gầy nhưng không có cảm giác như cây củi.
Chẳng qua điều này chưa là gì cả, dù sao chân đẹp ở trên internet cũng có rất nhiều. Điều quan trọng nhất là đôi chân này bắt đầu từ cấp hai, dù là bài kiểm tra thể chất 800m hay 3000m đều được điểm tối đa. Thậm chí là điểm kiểm tra thể lực của Bộ Công an cũng thuộc hàng đầu.
Mạnh Tư Duy nhìn gương: “Hay thôi đi, mình sẽ đi đổi.”
Chung Ý lập tức ngăn cô lại: “Cậu thay làm cái gì?”
Mạnh Tư Duy: “Dù mình mua thì cũng không có cơ hội để mặc.”
Cô còn đi xe đạp đi làm, cũng không thể mặc váy ngắn được.
Chung Ý cầm vai Mạnh Tư Duy để cô xoay một vòng: “Sao không có cơ hội, lần sau khi có hẹn với đàn ông thì mặc.”
Mạnh Tư Duy: ?
Chung Ý lấy điện thoại ra: “Cậu không mua thì mình mua cho cậu, không phải chỉ 200 tệ thôi sao.”
“Lần trước mình đưa cho cậu chiếc váy vàng, cậu mặc chưa, khẳng định lại cất tủ rồi. Mạnh Tư Duy, cậu muốn mình nói gì đây.”
“Với khuôn mặt này của cậu, dù xem mắt nhiều lần mà vẫn không thành công là có lý do.”
“Lần sau mặc bộ đồ này đi, đừng nói là có khoản vay mua nhà, dù là vay lãi suất cao 2 triệu tệ cũng có đàn ông giành nhau trả cho cậu có tin hay không.”
Mạnh Tư Duy: “...”
Cô không để Chung Ý trả tiền. Cô kiên quyết tự mua chiếc váy cùng đôi giày mà không biết đến ngày tháng năm nào mình mới mặc.
Trước khi thay nó ra cô còn làm theo yêu cầu của Chung Ý chụp hai bức ảnh đứng trước gương.
“Sau này xem mắt thì gửi hai bức hình này.”
Sau khi Mạnh Tư Duy và Chung Ý đi dạo xong đều đã hơn mười giờ tối. Cô cầm hai túi đồ về nhà, phát hiện đèn trong phòng khách vẫn sáng.
Bùi Thầm đang ngồi trên ghế sopha xem tivi.
Mạnh Tư Duy mỉm cười chào Bùi Thầm, lại liếc nhìn tivi một cái.
Sau đó lập tức dừng lại.
Người trên TV, không phải là cô sao?
Bây giờ Mạnh Tư Duy mới chợt nhớ tới lần trước cô đến đài truyền hình để ghi hình chương trình tiếp cận công – kiểm – pháp (2) phát sóng vào đên nay.
Công – kiểm – pháp(2): theo mình là ba cơ quan Công an, Viện kiểm sát, và Pháp luật
Vậy mà cô quên mất.
Mạnh Tư Duy nhìn thấy mình trên TV đang giải thích cho người dẫn chương trình cách giải quyết khi các cô gái đi đường buổi tối mà gặp nguy hiểm.
Cảnh sát tiểu Mạnh rất được yêu thích. Khi người dẫn chương trình đề nghị mời một khán giả may mắn lên làm mẫu, khán giả bên dưới xôn xao giơ tay.
Lúc trước Mạnh Tư Duy chỉ quay video ngắn là nhiều, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy mình tham gia chương trình trên kênh truyền hình vệ tinh.
Cô lập tức thả túi đồ xuống, chạy chậm đến.
Bùi Thầm dịch chút vị trí cho cô.
Mạnh Tư Duy ngồi xuống cùng Bùi Thầm xem chương trình.
Bọn họ không ngồi gần nhau, khoảng cách giữa hai người bằng khoảng hai người. Mạnh Tư Duy ôm cái gối trong tay, nhìn chằm chằm tivi, chăm chú theo dõi, thỉnh thoảng sẽ bị vấn đề của người dẫn chương trình chọc cười. Chương trình này quay trước đó, có nhiều nội dung cô đã quên rồi.
Thỉnh thoảng Bùi Thầm lại nghe thấy tiếng cười khúc khích của Mạnh Tư Duy.
Anh quay đầu nhìn cô một cái. Anh biết là đêm nay cô đi ra ngoài chơi với bạn.
Trong chương trình, đại diện ba cơ quan công – kiểm – pháp của thành phố C cùng ngồi lại với nhau. Sau khi giới thiệu về lĩnh vực chuyên nghiệp và kiến thức của mỗi người họ, bây giờ người dẫn chương trình lại nói chuyện về đời sống sinh hoạt của nhân viên công – kiểm – pháp sẽ như thế nào, đặc biệt là vấn đề về tình cảm.
Người đầu tiên gặp tai hoạ bị cue (3) đến là Mạnh Tư Duy, người trẻ nhất, người nổi tiếng nhất, là “Bí Quyết Nổi Tiếng”.
Cue(33): Cue là nhắc đến, bóng gió, bẻ lái, dẫn dắt một người/ một sự việc không liên quan đến vấn đề đang bình luận, tranh luận.
Bên ngoài TV, nếu như nói là vừa nãy xem nội dung chuyên nghiệp còn ổn thì bây giờ nói về chủ đề tình cảm, Mạnh Tư Duy nhớ đến bên cạnh mình còn ngồi một người.
Dù sao, ngồi với người mình đã từng theo đuổi xem bản thân nói về chủ đề tình cảm…
Mạnh Tư Duy nhớ lại một chút những gì mình nói khi ghi hình chương trình.
Cô đột nhiên cảm thấy da đầu hơi căng. Khi nhìn thấy trên tivi người dẫn chương trình hỏi mình hiện tại có bạn trai không, cô cầm micro thành thật lắc đầu: “Vẫn chưa có.”
Mạnh Tư Duy muốn đổi kênh, mà bây giờ điều khiển từ xa đang ở trên tay Bùi Thầm.
Cô lặng lẽ quay đầu nhìn Bùi Thầm, thấy anh đang chăm chú xem tivi, trên mặt không có biểu cảm gì.
Mạnh Tư Duy nghĩ đến những lời mình đã nói, nuốt ngụm nước miếng.
Trên TV người dẫn chương trình lại hỏi cô nếu không có bạn trai, gia đình có sắp xếp đi xem mắt hoặc đối với bạn trai tương lai của mình có tiêu chuẩn và yêu cầu gì hay không.
Mạnh Tư Duy thấy mình nghiêm túc suy nghĩ khi bị hỏi về vấn đề này, và nói: “Tôi không có quá nhiều yêu cầu, thích mình là tốt rồi.”
Người dẫn chương trình rất ngạc nhiên trước câu trả lời đơn giản của cô, tiếp tục hỏi.
Sau đó Mạnh Tư Duy thấy bản thân nói: “Bởi vì một người đã không thích bạn thì chính là không thích bạn, ép buộc cũng vô ích, cố gắng đến mấy cũng không được, đã định trước là không đến với nhau, cuối cùng còn rất buồn, vì vậy tôi sẽ thích một người thích tôi.”
Mạnh Tư Duy biết tại sao lúc đó cô lại muốn nói những điều này.
Bởi vì trước khi lên sân khấu cô đã gặp Giang Nghi, nhớ lại quá khứ, cô liền nói sâu hơn một chút.
Bây giờ, Mạnh Tư Duy nghe câu trả lời ý tứ thâm sâu của mình trên tivi, cảm nhận được có người ngồi bên cạnh, nghe cứ thấy xấu hổ làm sao ý.
Nếu Bùi Thầm không nhớ rõ thì còn tốt, còn nếu anh nhớ, sợ là bây giờ không giải thích mà để anh hiểu lầm ý tứ sâu xa kia thì, anh sẽ mắng cô là ngu ngốc mất.
Anh cũng không cầu cô thích anh lần nữa, làm như cô chịu nhiều oan ức lắm.
Trong lòng Mạnh Tư Duy đang lay động mạnh mẽ, sau đó TV đến quảng cáo.
Hai người yên lặng ngồi ở hai bên ghế sô pha.
Bùi Thầm không nói gì, cũng không chuyển kênh.
Hình như anh đang suy nghĩ về điều gì đó.
Mạnh Tư Duy ôm gối trằn trọc hồi lâu, rồi vẫn nói: “Công tố viên Bùi, những lời vừa nãy, nếu như cậu không cảm thấy bị xúc phạm thì tốt, nếu mà xúc phạm đến cậu …thì xin lỗi cậu.”
“Thật ra tôi không có ý chỉ trích là cậu sai.”
Cuối cùng Mạnh Tư Duy hít một hơi thật sâu, hứa: “Tôi nhất định sẽ không có bất kỳ ý nghĩ không nên có đối với cậu, cậu yên tâm.”
--------------------