Mạnh Tư Duy im lặng nghe đồng nghiệp nói chuyện trong điện thoại.
Câu nói dường như cũng không phải chuyện lớn gì.
Sau khi đồng nghiệp nói xong thì cúp điện thoại.
Mạnh Tư Duy giật mình, suy nghĩ bị kéo về nhiều năm trước.
Mọi chuyện vẫn khắc sâu rõ ràng trong trí nhớ của cô.
Xế chiều hôm đó, cô ôm quyển lưu bút của mình, do dự thật lâu, cuối cùng từng bước một đi đến trước mặt Bùi Thầm.
Bùi Thầm cúi đầu viết lưu bút cho cô, thật ra lúc đầu anh cũng không có ý định lật sang trang viết lời nhắn..
Lúc đó tất cả mọi người xung quanh đều nhìn Mạnh Tư Duy đến tìm Bùi Thầm viết lưu bút.
Nam sinh ngồi trước anh quay lại hỏi: "Bùi Thầm, viết lời nhắn đi."
Từ Đạt Long cao giọng nói: "Đúng đó Bùi Thầm, người ta vì cậu mà muốn thi đại học P, không phải nên viết mấy lời sao?"
Trên bảng phía sau phòng học, trường đại học mà Mạnh Tư Duy mơ ước chính là đại học P.
Sau đó Bùi Thầm hơi ngẩng đầu, nhìn Mạnh Tư Duy trước mặt anh.
Mạnh Tư Duy một lòng muốn thi cùng một trường với anh, vì đó mà cố gắng.
Thế là anh mở sổ, viết mấy chữ vào phần lời nhắn.
Giống như một viên kẹo quý giá không nỡ ăn, Mạnh Tư Duy luôn kiềm chế không nhìn những lời Bùi Thầm viết cho mình.
Cô luôn để lưu bút cùng một chỗ với sách giáo khoa của mình, đặt ở nơi dễ thấy, lúc học tập mệt mỏi chỉ cần nhìn một chút cũng có thể thấy được.
Rồi mãi đến đêm hôm đó, cô thấy Bùi Thầm và Giang Nghi, cuối cùng cô cũng lựa chọn bóc viên kẹo quý giá của mình ra.
Những từ cô thấy là "không biết tự lượng sức mình".
Mạnh Tư Duy nhớ rõ mình cũng không nhìn mấy chữ kia quá lâu, thậm chí cô chỉ nhìn một chút rồi lập tức đóng lại, không muốn tiếp tục nhìn.
Cô sợ mình nhìn thêm một chút sẽ khóc mất.
Sau đó cô ném quyển sổ lưu bút kia đi.
Mạnh Tư Duy cảm thấy khi đó mình nên nhìn nhiều thêm một chút.
Có khả năng nhìn nhiều thêm một chút cô sẽ phát hiện được chữ viết khác nhau.
Cho nên lúc đó, đối mặt với người một lòng muốn thi cùng một trường với anh, một người ý chí mạnh mẽ không sợ gì, Bùi Thầm viết "tự lượng sức mình".
Cân nhắc năng lực của mình, lượng sức mà đi.
Sau khi phát hiện được sai lầm hoang đường này, Mạnh Tư Duy nghi ngờ, kinh ngạc, thậm chí không thể tin mà nhíu mày.
Cô bỗng nhiên mở cửa phòng ra.
Trong tay Bùi Thầm đang ôm thùng giấy dọn nhà, nhìn về phía Mạnh Tư Duy đột nhiên mở cửa.
Sau khi Mạnh Tư Duy mở cửa ra mới phản ứng được, đối mặt với Bùi Thầm đang ôm thùng giấy, đột nhiên cô cảm thấy luống cuống.
Môi cô hơi động đậy, nhưng lại không biết mình nên nói gì bây giờ.
Bùi Thầm nhìn dáng vẻ do dự của Mạnh Tư Duy thì hỏi: "Sao vậy?"
Mạnh Tư Duy hốt hoảng quay mặt đi: "Không có gì."
Bùi Thầm không hỏi được, tiếp tục yên lặng chuyển đồ của mình.
Đồ của anh thật sự rất ít, ngoài một số quần áo hay dùng ra thì chính là sách chuyên khoa, chỉ tốn hai thùng giấy.
Mạnh Tư Duy nhìn thùng giấy, bàn tay để bên người dần dần nắm chặt.
"Cậu không gọi công ty dọn nhà sao?" Cô đột nhiên lên tiếng hỏi.
Bùi Thầm quay đầu lại nhìn, chậm rãi trả lời cô: "Không cần, cũng không có quá nhiều đồ."
Mạnh Tư Duy "à" một tiếng.
"Cậu tìm được phòng mới rồi sao?" Cô bỗng nhiên lại hỏi.
Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy đang đứng ở cửa phòng mình.
"Bây giờ tìm." Anh nói.
Mạnh Tư Duy gật đầu.
Cô hít một hơi như muốn nói điều gì đó, nhưng trong giây phút thật sự đối mặt với người đàn ông này lại không thể nói thành lời.
...
Bùi Thầm dọn đi rồi.
Anh không tiếng động rời đi, giống như xưa nay chưa từng ở nơi này, ban ngày Mạnh Tư Duy gửi tin nhắn nói anh nhanh chóng rời đi trong khoảng thời gian ngắn nhất, đêm đó Mạnh Tư Duy mới phản ứng kịp, trong không gian yên tĩnh, thật sự chỉ còn một mình cô.
Sau khi Mao Lệ Lệ rời đi đã để cho cô một căn phòng bừa bộn quét dọn đến mức đau cả lưng, Bùi Thầm dọn đi rồi, Mạnh Tư Duy phát hiện thậm chí mình không cần phải làm chuyện gì.
Điện thoại hơi rung lên.
Chung Ý: [Bùi Thầm dọn đi rồi sao?]
[Tốc độ thật nhanh nha.]
[Nhưng cậu nói những lời như vậy thì có lẽ cậu ta cũng không còn mặt mũi để ở lại.]
Mạnh Tư Duy cầm di động, có chút ngẩn người, không biết nên trả lời Chung Ý như thế nào, một mình ngồi trên sopha.
Bùi Thầm vẫn không nhận tiền thế chấp, tiền thuê và phí bồi thường vi phạm hợp đồng của cô.
Cô không ngừng nhớ đến những lời đồng nghiệp nói với mình, nhớ đến quyển sổ lưu bút kia, nhớ đến buổi tối hôm đó.
Mạnh Tư Duy nắm tóc, phát hiện trong đầu mình bây giờ đã loạn thành một đống bột nhão.
Sau đó cô lại nhìn thấy một túi tài liệu đặt ở dưới bàn trà.
Là tài liệu liên quan đến nhà của cô mà Bùi Thầm nói.
Anh để ở chỗ này.
Mạnh Tư Duy cầm túi tài liệu lên, dường như đây là đồ vật duy nhất mà Bùi Thầm để lại nơi này.
Cô sờ độ dày của túi tài liệu, môi hơi động đậy, sau đó cúi đầu cất kĩ.
...
Vì có quá nhiều người đăng kí tham gia "Hoạt động xem mắt quy mô lớn cho người độ tuổi thanh niên của thành phố C", số người lên đến hơn năm trăm nghìn, nên chủ hoạt động không thể không hủy bỏ hoạt động xem mắt offline này.
Dù sao số người xem một buổi hòa nhạc nhiều nhất cũng chỉ có mười nghìn.
Mà tất cả những chuyện này đều vì Bí Quyết Nổi Tiếng, cảnh sát Tiểu Mạnh đăng kí.
Mạnh Tư Duy biết vì mình mà hoạt động của người ta trực tiếp bị hủy thì cảm thấy vô cùng có lỗi, cô còn cố ý gọi điện thoại xin lỗi chủ hoạt động.
Kết quả chủ hoạt động không những không tức giận với cô mà còn vui tươi hớn hở tỏ vẻ cảm ơn, nhờ có lần này mà hoạt động của bọn họ trở nên nổi tiếng, lần sau cũng không cần phát tờ rơi vào giỏ xe đạp nữa.
Thậm chí chủ hoạt động còn hỏi tiêu chuẩn kén chồng của cảnh sát Tiểu Mạnh là gì, bọn họ sẽ thử tìm trên hệ thống xem có người thích hợp không.
Về sau chuyện tìm bạn trai, giải quyết chung thân đại sự của cảnh sát Tiểu Mạnh cứ tính lên người bọn họ.
Mạnh Tư Duy: "..."
Cô xin cảm ơn ý tốt của chủ hoạt động, cúp điện thoại, nhẹ nhàng thở một hơi.
Mạnh Tư Duy nhìn về phòng ngủ đã trống không như cũ.
Người môi giới vừa gửi tin nhắn cho cô, nói có người muốn đến xem phòng.
Gần đây là mùa cho thuê phòng, khách nhiều phòng ít.
Mạnh Tư Duy nhớ đến lời lẽ ép Bùi Thầm dọn đi trong thời gian ngắn nhất của mình.
Cô có chút im lặng, lập tức thuyết phục bản thân không cần quan tâm nhiều, một người đàn ông khỏe mạnh cao lớn, thậm chí còn làm ở viện kiểm sát, chẳng lẽ còn bị người xấu trong xã hội ăn mất hay sao?
Anh rõ ràng là một nhân vật tàn nhẫn, có thể kiện những tử tù hung ác nhất ngã xuống mặt đất khóc ròng trên toà án, ngay cả đàn chó bên đường không vừa mắt cũng bị tống về quản thúc hai ngày.
Nghĩ đến đây, Mạnh Tư Duy bỗng nhiên không nhịn được mà bật cười.
Sau đó cô lập tức thu hồi ý cười, lại một lần nữa chuyển tiền mà Bùi Thầm không nhận cho anh.
...
Khách sạn.
Bùi Thầm nhìn điện thoại di động, Mạnh Tư Duy vẫn luôn kiên trì không ngừng gửi phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho anh.
Anh vẫn không nhấn vào "xác nhận nhận tiền".
Ngoài chuyển khoản, hai người không có bất kì câu nói chuyện phiếm nào.
Anh luôn yên lặng nhìn điện thoại, mãi đến khi điện thoại tự khóa màn hình.
Bùi Thầm để điện thoại di động xuống.
Trên bàn là một số hồ sơ và ghi chép thẩm vấn.
Trên góc phải mỗi bản đều dán ảnh nghi phạm.
Người trong hình đều mặc áo tù, lúc chụp bức ảnh này trong nhà giam, có người thể hiện vẻ mặt phẫn nộ và hung ác, có người trong mắt chỉ còn sự vô cảm với cái chết.
Giống như sinh ra nên như vậy.
Bùi Thầm trầm mặc, đột nhiên trước mắt hiện lên khuôn mặt của Mạnh Tư Duy.
Cô đang cười.
Sau đó, tại thời điểm ấy, toàn bộ thế giới đều trở nên rõ ràng.
Mạnh Tư Duy lúc nào cũng cười.
Cô là ánh nắng, tích cực, tiến về phía trước, giống như mặt trời nhỏ không bao giờ tắt, vĩnh viễn tỏa ra sức sống mãnh liệt.
Dù là thiếu nữ liều mạng chạy trên sân bóng ngày trước hay mặc cảnh phục bây giờ cũng vậy, một cảnh sát chưa từng kêu khổ.
Hoặc là, ánh mắt Bùi Thầm dần tối lại.
Anh nhớ đến hình ảnh thiếu nữ nắm tay bạn trai cười nói, dừng lại trước cửa trường học, hôn môi thân mật, tạm biệt theo cách của những người yêu đương.
Một giây đó, thời gian dường như dừng lại.
Lúc đó anh đã nghĩ, anh nên rời đi.
...
Bùi Thầm dần dần đứng thẳng lên.
Anh chậm rãi đi đến tựa vào bên cửa sổ, gió đêm lạnh lẽo làm tứ chi tê lại, đầu óc hỗn loạn cuối cùng cũng tạm tỉnh táo.
Anh muốn hút thuốc.
Ngọn lửa từ chiếc bật lửa cô đơn lấp lóe.
Đầu ngón tay người đàn ông cầm cuống điếu thuốc, lúc đầu lọc chạm đến ngọn lửa lại từ từ dừng lại.
Bùi Thầm dập tắt điếu thuốc đang dần cháy.
Vì ngọn lửa từ bật lửa rất giống ngọn nến sinh nhật.
Trong ánh sáng nhỏ bé của ngọn nến sinh nhật, Mạnh Tư Duy chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, nghiêm túc cầu nguyện.
Khi đó, cô hỏi anh có nguyện vọng gì muốn cầu nguyện không.
Anh nói với cô, nguyện vọng của anh đã được thực hiện.
Đã được thực hiện.
Cho nên không còn chuyện gì muốn cầu nguyện.
Bùi Thầm cười nghĩ đến nguyện vọng của mình...