Mạnh Tư Duy thấy nữ sinh ngồi cạnh Bùi Thầm quay đầu sang, dường như đang nói gì đó với cậu.
Nụ cười của nữ sinh ngọt ngào mà Bùi Thầm cũng không có quá nhiều biểu cảm, thậm chí cậu còn không quay đầu trả lời, ánh mắt lạnh nhạt, dường như đang nhìn về phía sân đấu.
Nhìn hai người như thế nào cũng không giống một đôi tình nhân.
Thế là tâm trạng Mạnh Tư Duy lập tức thả lỏng.
Cô dùng sức vẫy tay về phía Bùi Thầm, lúc thấy ánh mắt của thiếu niên cuối cùng cũng bị cô hấp dẫn thì dùng khẩu hình miệng nói với anh: "Nhìn mình."
Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Trận chung kết năm nay dường như kịch liệt hơn tất cả những trận đấu lần trước.
Mạnh Tư Duy với tư cách là thành viên chủ lực dẫn đội thi đấu của Trường Nghi tiến thẳng vào trận chung kết rõ ràng đã thu hút được sự chú ý của đối phương, thế là cách chơi của đội thi đấu trường Sùng Đức năm nay hoàn toàn không giống những năm trước, chiến thuật của toàn bộ thành viên trong đội đều rõ ràng hướng về số 7 Mạnh Tư Duy.
Hôm nay từ lúc bắt đầu Mạnh Tư Duy đã bị mấy nữ sinh của Sùng Đức theo sát, hơn nửa hiệp cũng không phát huy được chút thế mạnh nào, cơ hội để cô khống chế cầu cũng vô cùng ít, nửa trận đấu trôi qua, Trường Nghi thua Sùng Đức 0:1.
Nghỉ ngơi giữa trận, lão Hàn đã dự đoán được trước chắc chắn hôm nay Sùng Đức sẽ đề phòng Mạnh Tư Duy, nếu so về thực lực thì chung quy Trường Nghi cũng có chênh lệch nhất định với Sùng Đức, chỉ là điều hiện tại ông ấy quan tâm nhất chính là vết thương của Mạnh Tư Duy.
"Còn có thể ra sân không?" Lão Hàn lo lắng nhìn chằm chằm vào vết thương trên mắt cá chân phải của Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy buồn bực ngồi uống nước. Lúc đầu chân phải của cô đã gần khỏi hẳn, không biết có phải do nguyên nhân ban nãy chạy quá nhiều trong trận đấu hay không mà lúc này lại bắt đầu có cảm giác hơi nhức.
Một nữ sinh trong đội thấy vậy thì hơi ủ rũ lên tiếng: "Hay là đừng ra sân nữa."
Tất cả mọi người đều cúi đầu không lên tiếng, không khí đột nhiên bắt đầu trở nên ngột ngạt, vì hiện tại tình hình thi đấu như vậy, nếu như Mạnh Tư Duy lại rút lui thì dường như Trường Nghi đã định sẵn sẽ thua trận chung kết này.
Có thể vào đến chung kết đã là thành tích tốt nhất, nhưng có ai lại không hy vọng có thể xảy ra kỳ tích thần kỳ như trong truyện tranh chứ.
Mạnh Tư Duy ngẩng đầu nhìn về khu vực nghỉ ngơi phía đối diện của Sùng Đức.
Không khí bên phía Sùng Đức rõ ràng nhẹ nhõm hơn Trường Nghi nhiều, một đám người vây quanh chỗ uống nước nghỉ ngơi thương lượng chiến thuật, thậm chí khóe miệng còn có ý cười nhẹ nhõm.
Mạnh Tư Duy nhìn mấy thành viên trong đội thi đấu trường Minh Anh hôm nay đến xem trận thi đấu cũng chạy đến khu nghỉ ngơi của Sùng Đức nói chuyện phiếm, rõ ràng quan hệ của hai đội thi đấu rất tốt, trước kia hai đội vẫn luôn cùng chung chí hướng, thay phiên nhau giữ chức quán quân và á quân, lần này bỗng nhiên bị Trường Nghi xông đến phá hỏng bố cục, vậy nên xem ra bây giờ họ sẽ lựa chọn đoàn kết nhất trí đối ngoại.
Mạnh Tư Duy nhớ đến lần thi đấu trước với Minh Anh, cây cơ kia lặng lẽ ngáng dưới chân cô.
Hơn nửa hiệp ban nãy, không biết là vô tình hay cố ý, cô luôn cảm thấy động tác của những người chuyên phòng ngự cũng không “sạch sẽ” lắm..
Mạnh Tư Duy nặng nề hít vào một hơi, cuối cùng lại một lần nữa nhìn về bầu không khí ngột ngạt của đồng đội.
"Em ra sân." Cô nói rõ ràng.
Đồng đội và cả lão Hàn nghe xong lập tức nhìn về phía cô bằng ánh mắt kinh ngạc, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt vô cùng kiên định của Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy nắm chặt hai tay.
Từ ngày cô bắt đầu luyện thể dục, cô đã biết chuyện thắng thua trên sàn đấu là chuyện thường tình, xưa nay cô không sợ thua, có thể thua nhưng tuyệt đối không dễ dàng nhận thua.
Hơn nữa, các cô cố gắng vào trận chung kết như vậy, vất vả lắm Bùi Thầm mới ngồi ở trên khán đài, cô không muốn cho cậu thấy dáng vẻ mình bị đối thủ phòng bị đến mức chó cùng rứt giậu.
Rất kì diệu, sau khi Mạnh Tư Duy kiên định nói một câu "Em ra sân" xong, bầu không khí của Trường Nghi dường như lập tức có sự thay đổi diệu kỳ.
Lão Hàn sắp xếp chiến thuật một lần nữa, tạo một biện pháp đối phó lại chiến thuật chuyên phòng bị Mạnh Tư Duy của Sùng Đức, các thành viên tập hợp lại một chỗ nghiêm túc nghe lão Hàn sắp xếp, cuối cùng mọi người chồng tay lên nhau: "Cố lên!"
Thời gian nghỉ giữa trận kết thúc, nửa sau của trận đấu bắt đầu.
Mạnh Tư Duy vẫn đứng giữa sân để phát cầu như cũ, đối diện với cô là đội trưởng của đội thi đấu trường Sùng Đức.
Lúc nữ sinh thấy cô vẫn ra sân thì trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó khóe môi dần nở một nụ cười của kẻ trên cao nhìn xuống.
Rõ ràng thành viên đội thi đấu của Sùng Đức đã nhận ra được chân phải thành viên số 7 chơi chính lợi hại nhất của Trường Nghi có vấn đề, hiện tại còn phải gắng gượng ra sân, đối với bọn họ mà nói thì chính là nỏ mạnh hết đà, đội trưởng phế thì những người còn lại càng không đáng để nhắc đến.
Mạnh Tư Duy nhận ánh mắt có tính chèn ép cực mạnh của đối phương.
Ánh mắt cô yên tĩnh mà kiên định giống một mặt hồ sâu không thấy đáy, không thấy chút lùi bước nào trong đó.
Tiếng còi vang lên, hiệp đấu sau bắt đầu.
Mạnh Tư Duy ngoài dự đoán đã dẫn đầu cướp được quyền khống chế trái cầu.
Sùng Đức tiếp tục dùng cách chơi khoá chặt Mạnh Tư Duy, lúc mấy cây cơ đều đồng thời xông đến định cướp cầu Mạnh Tư Duy đang khống chế, Mạnh Tư Duy bỗng nhiên thực hiện một cú chuyền cầu xa.
Sau lưng không có người phòng thủ, Chung Ý vững vàng nhận được cầu Mạnh Tư Duy truyền đến.
Lão Hàn kích động vỗ tay: "Tốt!"
Một đường chuyền bóng ngoài dự tính đã mở màn cho nửa sau trận đấu cực kỳ quan trọng của trận chung kết này.
Tiếng hò hét nhiệt huyết sôi trào truyền tới từ khán đài, Mạnh Tư Duy và đồng đội phối hợp chuyền cầu mấy lần vô cùng chuẩn xác rõ ràng đã làm loạn cách chơi của đối phương, mấy nữ sinh chuyên phòng bị cô lúc này đã không đoán được động tác tiếp theo của cô, lúc đối mặt với cô, động tác của mấy người họ đã bắt đầu trở nên do dự, Mạnh Tư Duy nắm lấy lỗ hổng phòng thủ này, mạnh mẽ chính xác đánh cầu vào gôn.
Những tiếng hò hét nhiệt liệt vang lên từ sân.
Một đọ một, trung học Trường Nghi chỉ dùng năm phút ở hiệp sau để san bằng tỉ số ở hiệp trước.
Sùng Đức lập tức kêu tạm dừng.
Mạnh Tư Duy uống một hớp nước, nhìn về phía Bùi Thầm ngồi trên khán đài.
Sau khi ghi bàn, nụ cười của cô đã thoải mái hơn nhiều.
Bùi Thầm không cùng những người khác chúc mừng các cô ghi được điểm, bên cạnh cậu vẫn là nữ sinh Sùng Đức kia.
Nhưng Mạnh Tư Duy cũng không thèm để ý.
Bởi vì lúc này, Bùi Thầm nhất định là đang nhìn cô.
Tạm dừng kết thúc, trận đấu tiếp tục bắt đầu.
Mạnh Tư Duy lại một lần nữa ra sân.
Lần này ánh mắt của nữ sinh đội thi đấu trường Sùng Đức đã biến thành ánh mắt mang tính công kích cực kì sắc bén, không còn người nào dám khinh thường lần thi đấu này.
Mạnh Tư Duy nắm chặt cây cơ, xem nhẹ cơn đau truyền đến từ mắt cá chân phải.
Tiếng còi vang lên.
...
Nếu nói hồi ức để lại ấn tượng nhất cho Mạnh Tư Duy vào thời trung học, ngoài mối tình đầu oanh liệt không đụng vào tường nam không quay đầu của cô với Bùi Thầm ra thì có lẽ chính là trận chung kết này.
Cô có thể nhớ rõ từng chi tiết nhỏ một, nhớ kĩ tiếng hít thở và tiếng tim đập của mình trên sàn thi đấu, nhớ kĩ tiếng cổ vũ và động viên của các thành viên ở xa, nhớ kĩ mắt cá chân càng ngày càng đau của mình.
Càng nhớ kĩ hơn là gương mặt ẩm ướt mồ hôi của mình, đau đớn đến tận xương tủy, vô số lần lúc cô có suy nghĩ muốn từ bỏ, nhưng bởi vì một câu nói "Bùi Thầm đang nhìn mình" mà cắn chặt răng nỗ lực hết mình.
Mãi đến khi cuối cùng bọn họ cũng giành được thắng lợi.
Trung học Trường Nghi, vào năm 2013 đã đánh bại trung học Sùng Đức trong cuộc thi khúc côn cầu trên sàn mang tính lịch sử của thành phố C, giành được thắng lợi vinh dự nhất thuộc về các cô.
Thắng lợi hôm nay sẽ được ghi vào lịch sử của nhà trường.
Bên tai là tiếng la hét ăn mừng điên cuồng.
Mạnh Tư Duy bị đồng đội kích động vây quanh ôm lấy, cô không nhìn thấy Bùi Thầm ở nơi nào, đến lúc cô chen ra được khỏi đám đông thì người trên khán đài đã lần lượt ra về.
Vị trí của Bùi Thầm trống không.
Cậu đi rồi.
Lần này vết thương ở chân mà Mạnh Tư Duy vất vả lắm mới khôi phục được bị nặng hơn, lúc đi kiểm tra bị bác sĩ mắng một trận, hơn nữa còn phải ở nhà hai ngày tĩnh dưỡng.
Cho nên đáng tiếc cô đã bỏ qua nghi thức khen ngợi vào thứ hai.
Nhất là lúc cô nghe nói tuần này là Bùi Thầm đọc thông báo tên từng thành viên tham gia dự thi và tên của cầu thủ tốt nhất.
Từ lúc Mạnh Tư Duy theo đuổi Bùi Thầm đến giờ còn chưa từng nghe thấy cậu gọi tên cô, lúc nghe Chung Ý truyền đạt lại tin tức này, cô đột nhiên tức điên.
Chung Ý để Mạnh Tư Duy bình tĩnh, đồng thời dựa vào nguyên tắc không giấu diếm gì với bạn thân, cô ấy cố ý nói đến nữ sinh ngồi cạnh Bùi Thầm trong trận chung kết.
Nữ sinh kia tên Giang Nghi, là nữ sinh có thành tích đứng đầu năm nay của Sùng Đức, nghe nói rất nổi tiếng ở Sùng Đức, không chỉ có thành tích tốt mà hoạt động văn thể ngoại cũng tốt, còn được giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh của tỉnh.
Lúc Mạnh Tư Duy nghe Chung Ý nói cô ta được giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh thì có vẻ không cam lòng mà chép miệng.
Giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh thì sao chứ, cô cũng dẫn đội thi đấu của trường đạt hạng nhất đó, hơn nữa cô còn lại cầu thủ giỏi nhất trường nữa.
"Hơn nữa Bùi Thầm cũng không nói chuyện với cậu ấy." Mạnh Tư Duy vô tình bâng quơ nhìn bắp chân trái không bị thương của mình: "Mình thấy cậu ấy nói chuyện với Bùi Thầm nhưng Bùi Thầm không để ý."
Chung Ý bị dây thần kinh thô và sự lạc quan của Mạnh Tư Duy khuất phục.
"Thôi được rồi." Cô ấy nhìn khuôn mặt loli mang chút mũm mĩm trẻ con của Mạnh Tư Duy nói: "Ý của mình là cậu vẫn cần suy nghĩ một chút, nếu như quả thật muốn cạnh tranh gì đó, cậu đối đầu với nữ sinh như Giang Nghi thì có phần thắng hay không."
Nghe nói hơn nửa nam sinh ở Sùng Đức đều thích thầm Giang Nghi.
Đồng thời còn có một chuyện nữa mà Chung Ý không nói, nam sinh như Bùi Thầm có lẽ cũng sẽ thích nữ sinh như Giang Nghi.
Mạnh Tư Duy nghe xong lời của Chung Ý thì cúi đầu suy nghĩ mấy giây, sau đó cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc trả lời: "Mình cảm thấy có."
Chung Ý: "..."
Mạnh Tư Duy không bi quan như Chung Ý. Hiện tại Bùi Thầm đã xem cô thi đấu, không chừng ấn tượng của cậu đối với cô bây giờ đã có thay đổi vô cùng lớn, nói không chừng đã bắt đầu có hảo cảm với cô rồi đó.
Không phải những nam sinh ở sân bóng rổ đều thành đôi với nữ sinh đưa nước cho mình sao?
Mạnh Tư Duy nói với Chung Ý: "Chờ mình theo đuổi được Bùi Thầm rồi sẽ đi làm thêm cùng cậu để đi xem buổi hòa nhạc của Superboys."
Chung Ý thích một nhóm nhạc nam tên là Superboys, cô ấy thích nhất là trưởng nhóm, màn hình điện thoại là hình trưởng nhóm, tất cả áp phích trong nhà cũng đều là hình trưởng nhóm.
Ánh mắt Chung Ý lập tức sáng lên.
Ước mơ lớn nhất của một cẩu truy tinh (1) có lẽ chính là tận mắt xem một buổi hòa nhạc của thần tượng.
(1) dùng để chỉ người theo đuổi ngôi sao, "cẩu" ở đây giống với cẩu độc thân
Đáng tiếc vé vào cửa buổi hòa nhạc của Superboys vừa khó tranh lại vừa đắt, chợ đen thì đầy những kẻ buôn lậu vé hung hăng ngang ngược, cho nên chuyện xin tiền gia đình là điều khó có thể xảy ra, chỉ có thể tự mình lén lút dồn tiền.
Chung Ý: "Một lời đã định."
...
Sau hai ngày nghỉ, Mạnh Tư Duy nóng lòng quay về trường học.
Thái độ của Trần Xuân Hồng đối với cô khá hơn một chút, sau khi gọi cô vào văn phòng đã hỏi thăm vết thương ở chân cô đỡ chưa, nhưng thái độ tốt này cũng không duy trì quá lâu, Trần Xuân Hồng thuận tay vung ra phiếu điểm thi của Mạnh Tư Duy.
"Thành tích này của em có thể thi lên đại học được sao? Chỉ biết chơi khúc côn cầu thì làm được cái gì? Em có thể làm quán quân Olympic được sao?"
"Dù sao Trường Nghi chúng ta cũng là trường trung học phổ thông chứ không phải trường dạy nghề, đâu có học sinh thi được từng này điểm như em chứ?"
"Từng này điểm, em cảm thấy sau này em có thể làm nên trò trống gì?"
"Mười rồi hai mươi năm nữa trôi qua, nhóm học sinh các em lớn lên vào xã hội rồi, em cảm thấy đến lúc đó Trường Nghi còn có mặt mũi nói em là học sinh của trường chúng ta sao?"
Từ trước đến nay mỗi khi bị Trần Xuân Hồng dạy dỗ Mạnh Tư Duy chưa từng cãi lại.
Cô cúi đầu, nghĩ thầm, mười năm rồi hai mươi năm nữa qua đi, có lẽ cô không dám hứa chắc mình đang làm gì, nhưng cô cảm thấy khi đó Bùi Thầm nhất định là cựu học sinh vinh dự của Trường Nghi. Là sự tồn tại mà Trường Nghi vừa nhắc đến đã cảm thấy kiêu ngạo vinh quang.
Mạnh Tư Duy đột nhiên cảm thấy vui vì Bùi Thầm, không cẩn thận để lộ ra ý cười trên môi.
"Mắng như vậy mà em còn cười." Trần Xuân Hồng đối với chuyện Mạnh Tư Duy bị mắng còn có thể cười được đã hoàn toàn cạn lời, cảm thấy đau đầu, xua tay nói: "Đi về lớp đi."
Mạnh Tư Duy ra khỏi văn phòng chủ nhiệm.
Lúc này là thời gian nghỉ giữa giờ, Mạnh Tư Duy vừa ra ngoài đã gặp Bùi Thầm đang ôm một chồng sách bài tập đi từ phòng làm việc của tổ toán học bên cạnh ra, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học sau khi dẫn toàn đội giành được giải quán quân, cũng là ngày đầu tiên được gặp lại Bùi Thầm.
"Bùi Thầm!" Mạnh Tư Duy lập tức gọi thiếu niên đi phía trước lại.
Nhìn thấy Bùi Thầm quay lại, Mạnh Tư Duy lập tức khẩn trương đến mức tay đều là mồ hôi.
Cậu đã nhìn thấy dáng vẻ trên sân thi đấu của cô, cậu biết Mạnh Tư Duy cô thích cậu, hiện tại cậu... có cảm giác gì với cô vậy?
Bùi Thầm nhìn thiếu nữ đối diện mình.
Trên hành lang trường vào đầu hạ, cô đứng ở đó, mặc đồng phục xanh trắng của Trường Nghi, lòng bàn tay nắm chặt ống tay áo, toàn thân toát ra sự khẩn trương và mong chờ.