Giấc ngủ sau đó của Nhan Đàm cứ chập chờn cơn tỉnh cơn mê, trong mộng có vô số những đoạn hình ảnh rời rạc lướt qua. Đầu tiên là nàng đang đứng trước ao sen cho cá ăn, trôi dạt xung quanh là mùi thơm thoang thoảng của trầm hương. Sau đó nàng đứng giữa đám mây mù, mắt nhìn về phía một người đang sải từng bước rộng tiến tới trong màn sương giăng, người đó thân khoác trường bào phong nhã thanh thoát, vạt áo trước ngực và tay áo được bọc lấy bởi một lớp khải giáp lạnh lẽo, bước chân trầm ổn mà tôn quý.
Chỉ trong chớp mắt, sương mù tiêu tan, nàng đang đối diện với cái đầu hói láng coóng tượng trưng cho trí tuệ của tộc trưởng, miệng không nhịn được bật ra tiếng cười rúc rích khe khẽ, trong lúc ngẩng đầu vừa khéo bắt gặp một đôi mắt thâm trầm đen thẫm như mực. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dư Mặc. Hắn là một nam tử tướng mạo tuấn nhã ung dung, khuôn miệng khi chứa nét cười toát lên vẻ anh tuấn khôi ngô rất sinh động. Chỉ là vừa bị một đôi đồng tử thâm trầm như vậy nhìn cho đăm đăm, lại vừa tinh mắt trông thấy chiếc tách trà trên tay đối phương rắc một tiếng nứt thành hai nửa, nàng lập tức hoài nghi phải chăng bản thân trông rất giống kẻ thù của vị sơn chủ này.
Về sau khi đã thân thuộc, nàng vẫn thường xuyên dùng lời bóng gió dò hỏi, thế nhưng chẳng khi nào moi móc được chuyện gì, lâu ngày đâm ra cũng mệt, cuối cùng không thèm động não về vấn đề này nữa.
Nàng tỉnh dậy không bao lâu thì đã nghe tiếng nồi bát muôi chậu khua vang ầm ĩ, bên ngoài cơ man là tiếng bước chân hỗn loạn, còn có tiếng người kéo căng thanh quản la thất thanh: “Cháy rồi! Cháy nhà rồi!”
Nhan Đàm lồm cồm bò dậy, tay chân nhanh nhảu khoác ngoại y vào, đẩy cửa ra ngoài xem thử.
Vừa lúc bắt gặp Đường Châu mới từ bên ngoài khách điếm trở về, thần sắc có chút huyền bí. Nhìn thấy nàng, hắn khẽ cất giọng: “Ngươi đoán xem nơi bị cháy là đâu?”
Nhan Đàm sóng mắt khẽ động, vọt miệng đáp ngay: “Thẩm gia?”
Đường Châu gật đầu, giọng nói trầm thấp: “Lửa bắt cháy từ đêm qua, đợi đến khi có người phát hiện thì đã thiêu rụi gần hết gia trang.”
“Nói không chừng là bọn họ cảm thấy sự việc đã bại lộ, không thể tiếp tục ở lại nơi này nên mới châm một ngòi lửa thiêu luôn nhà mình cũng nên.”
Đường Châu cất giọng đều đều: “Cũng có thể. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sang đó một chuyến xem thử là sẽ biết ngay.”
Thẩm gia trang đã bị thiêu rụi thành ra một bãi đổ nát, chỉ còn sót lại vài mảng tường trơ trọi hoang tàn.
Giữa hiện trường của vụ hỏa hoạn, trừ ra ao sen ở nơi trước đó từng là đình viện còn trông ra được hình dạng, những phần khác của tòa trạch như đại sảnh và hai dãy sương phòng đều đã bị thiêu cháy đến hoàn toàn không nhận dạng nổi. Số nước trong ao qua trận lửa ác liệt này đã gần như khô cạn hết.
Nhan Đàm nhìn xuống đáy ao, mày khẽ chau lại: “Đây…”
Ngoài đám cá ngửa trắng bụng nổi lềnh phềnh trên mặt chỗ nước còn sót lại, trong ao còn là thi thể của một nữ tử. Đường Châu nhặt về một que gỗ đã cháy đen gần hết, lật cỗ tử thi này lại. Tuy ngâm trong nước một khoảng thời gian dài khiến cho dung mạo gần như không còn nhận ra được, nhưng dựa vào y phục và trang sức trên người, còn có những đường nét tổng thể của gương mặt, có thể khẳng định nữ tử này không ai khác chính là Thẩm Di Quân!
Nhan Đàm chỉ tay lên trời thề thốt: “Ta hôm qua chỉ hù nàng ta có tí xíu thôi, tuyệt đối không hề giết chết nàng ta.”
Đường Châu nhìn nàng: “Trông nàng ta có vẻ như không mang thương tích nào khác, khả năng lớn là bị chết đuối.”
“Cái ao sen này sâu được bao nhiêu? Nếu như có thể khiến cho người ta đuối chết thì nàng ta cũng đã không cần phí sức đem ta sang chiếc giếng hoang kia rồi, ném luôn xuống đây là được.”
Đường Châu lắc đầu: “Có lẽ nàng ta đã gặp phải người hoặc việc dị thường nào đó, hoàn toàn không chỉ đơn thuần sẩy chân đuối nước mà chết. Ta là phỏng đoán như vậy.”
Nhan Đàm đảo mắt nhìn quanh, thấy cạnh tảng đá trên thành ao sen có thứ gì đó lóe sáng, nàng cúi người xem thử, quả nhiên tìm thấy được hai mảnh ngọc phía sau khối đá. Nàng cầm chúng lên, ướm thử hai đầu vết rạn thì thấy vừa khít, có thể thấy đây vốn dĩ là hai nửa của một miếng ngọc. Miếng ngọc này kích cỡ chỉ bằng nửa ngón tay cái, cả màu sắc lẫn quang trạch đều xỉn tối, hình dạng cũng không có gì đặc biệt, thậm chí hãy còn chưa được mài giũa tỉ mỉ.
Đường Châu nhìn hai nửa miếng ngọc trong tay nàng, lời không kìm được bật ra khỏi miệng: “Đây là… Thất Diệu Thần Ngọc.”
Nhan Đàm hoài nghi nhìn hắn: “Thất Diệu Thần Ngọc, một trong số các Thượng Cổ Thần Khí mà lại có thể là thứ đen đúa thô thiển này hả?”
Đường Châu vươn tay sang cầm lấy hai mảnh ngọc, chầm chậm ráp chúng sát lại với nhau. Một luồng sáng nhẹ quét dọc kẽ hở, miếng ngọc đã trở về trạng thái nguyên vẹn ban đầu.
Nhan Đàm nhìn đến ngây người, mãi nửa ngày sau mới mở miệng bảo: “Ta nghe kể Thất Diệu Thần Ngọc có thể tinh lọc hồn phách, đối với hồn phách tinh thuần sẽ có sự hòa hợp nhất định. Từ đó có thể thấy hồn phách của ngươi quả thật là loại tinh thuần hiếm gặp trên thế gian này. Thất Diệu Thần Ngọc nếu dùng không đúng cách ngược lại có thể hấp thu hồn phách của người khác, món thần khí này rơi vào tay những kẻ trong Thẩm gia đúng là đáng tiếc.”
Tử trạng của những người nọ đầu giống như bị hút cạn tinh huyết, chỉ e nguyên cớ chính là Thất Diệu Thần Ngọc này đây.
Đường Châu có phần bối rối: “Thẩm Di Quân cũng từng nói qua hồn phách của ta tinh thuần gì đấy, lẽ nào trong thất hồn lục phách còn có điều gì đặc biệt?”
“Dĩ nhiên là có. Mỗi thể hồn phách đều là đi ra từ luân hồi đạo, sau đó đầu thai vào nhân gian, một khi ít đi một sợi hồn phách trong số thất hồn lục phách thì trước khi khôi phục đầy đủ không có cách nào lần nữa tiến vào luân hồi. Sau mỗi một lần luân hồi đầu thai làm người, ngươi sẽ không còn nhớ gì đến những sự việc đã xảy ra trong kiếp trước, thế nhưng những kí ức đó không hề biến mất, chỉ là bị phong tỏa lại.” Nhan Đàm nghĩ ngợi một chốc, lại tiếp lời, “Lấy ví dụ những kẻ tu đạo các ngươi chẳng hạn, trong trường hợp bị tẩu hỏa nhập ma, nói không chừng sẽ trong lúc không cẩn thận khai mở hồi ức của những kiếp trước, dẫn đến lẫn lộn giữa tiền thế và kiếp này, thế nên phàm là kí ức thuộc về kiếp trước đều tuyệt đối không thể khai mở. Sau khi đầu thai sẽ lại là một con người mới, hết thảy những sự việc của kiếp trước, đối với con người mới này mà nói không hề có mối liên hệ nào cả. Thế nhưng mà, con người của kiếp trước kia sau khi chết đi hồn phách tiến vào luân hồi đạo, tuy đã không phải là cùng một người, nhưng bản thân hồn phách không có thay đổi, nếu như kiếp trước đã chịu phải tổn hại to lớn gì thì ở kiếp này những tổn hại đó vẫn sẽ còn nguyên.”
Đường Châu gật gù: “Ý của ngươi là, con người từng là tiền kiếp của ta đã không chút tiếc nuối rời khỏi nhân gian, thế nên hiện giờ hồn phách của ta mới được tinh thuần như vậy?”
Nhan Đàm nghiêng đầu sang bên trầm ngâm một lúc: “Cũng có thể là vô dục vô cầu, đối với kiếp người không còn vướng bận gì nữa. Phải biết rằng, vô dục tắc cương (1), mỗi một điều vướng bận đều sẽ biến thành oán khí, mà những hồn phách tinh thuần không có oán khí là vô cùng ít. Đem so sánh với những hồn phách khác, mùi vị của hồn phách tinh thuần cũng thơm ngon nhất.”
Đường Châu nghe nàng dùng giọng điệu như đang bàn luận xem món ăn gắn với danh tiếng của tiệm cơm này hay tửu lầu nọ ngon miệng hơn để nói về các loại hồn phách, không khỏi nở một nụ cười méo xệch: “Giờ thì ta cuối cùng đã hiểu vì sao sư phụ lại thu nhận ta làm đồ đệ rồi.”
Nhan Đàm sóng mắt lăn tăn, miệng cười mỉm chi: “Nếu ngươi mà không biết đạo thuật thì đã sớm bị gặm sạch sành sanh luôn rồi.” Nàng lùi về sau một bước: “Vẫn là chạy lẹ đi thôi, đợi một lát nữa những người trong trấn đổ đến, nói không chừng sẽ tưởng chúng ta là hung thủ phóng hỏa cũng nên.” Nhưng Đường Châu lại tiến một bước tới trước, cúi người dùng bao kiếm khều một góc chiếc khăn lụa để lộ từ trong tay áo của Thẩm Di Quân ra ngoài. Bên trên chiếc khăn là một dòng chữ được viết bằng máu, một số chữ đã bị nước làm nhòe đi không còn thấy rõ.
… đoạt mạng ta, ta cắt đứt theo đuổi cả đời của hắn.
Nhìn kĩ lại, có thể thấy được trên gương mặt đã phù thũng của Thẩm Di Quân hãy còn mang một nụ cười đắc ý toát vẻ cổ quái. Lẽ nào nàng ta biết trước bản thân sẽ gặp vận rủi nên đã viết bức huyết thư để lại?
Chú thích:
(1) vô dục tắc cương: trích từ cặp câu đối của Lâm Tắc Từ “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại. Bích lập thiên nhẫn, vô dục tắc cương.” (Biển lớn dung nạp trăm nghìn dòng sông, tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại. Vách núi nghìn trượng sừng sững, không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực.)