Vị Liễu công tử kia tên là Duy Dương, tự Tư Thoái, là nhân sĩ Liễu Châu, yêu thích du ngoạn tam xuyên ngũ hồ (1), đầu năm nay xuất hành đi U Châu, hiện giờ đang trở về nhà, thuận đường ghé qua thăm hỏi sư phụ của Đường Châu.
Mấy lời này đều được kể lại bởi Trữ Nhi, thị nữ tùy thân của hắn.
Riêng Liễu Duy Dương bấy giờ đang ngồi nghiêng người tựa tay trên chiếc nhuyễn điếm, trên tay là một ly trà. Hắn mở nắp ly trà, ống tay áo khẽ lay, miệng nhè nhẹ thổi lớp lá trà nổi trên mặt ra, rồi với một tốc độ chậm rãi, một tác phong nhã nhặn hớp lấy một ngụm, càng lộ rõ vẻ cao thâm mạc trắc (2). Thế nhưng Nhan Đàm thì lại biết rõ, nếu như đưa cho thằng ngốc một tách trà rồi dạy hắn quan sát màu sắc, bình phẩm trà vị, hẳn là cũng chẳng có ai nhìn ra được hắn là thằng ngốc.
Trữ Nhi khẽ cất lời: “Công tử, phía trước là trấn An Bình, người muốn xuống xe nghỉ ngơi dùng bữa, hay là cho người mang các món ăn lên xe ạ?”
Liễu Duy Dương ngước mắt, sau đó nhè nhẹ gật đầu.
Xe ngựa bỗng bị xóc mạnh, Nhan Đàm hãy còn chưa kịp ngồi vững, ‘bùm’ một tiếng va vào vách xe.
Trữ Nhi cúi đầu, nhỏ nhẹ thưa: “Trữ Nhi đã hiểu.”
Nhan Đàm mồm không nhịn được hỏi: “Nàng rốt cuộc đã hiểu cái gì?”
Trữ Nhi mỉm cười: “Công tử nhà ta bảo người muốn xuống xe dùng bữa.”
“Làm sao nàng biết?”
Trữ Nhi vẻ mặt ngờ nghệch, dường như rất không hiểu nổi nàng tại sao lại hỏi như vậy: “Bởi vì công tử người đã gật đầu.”
Nhan Đàm đã hoàn toàn bỏ cuộc, rúc người thu lu vào một góc. Đường Châu liếc mắt nhìn nàng, không nói gì. Ước chừng nửa canh giờ sau, xe ngựa chầm chậm dừng lại, Trữ Nhi vén rèm nhìn ra ngoài: “Đã tới trấn An Bình rồi.”
Nhan Đàm rón rén xuống xe, nhấc chân đi được hai bước thì phát hiện chỗ mắt cá vốn dĩ sưng tấy đã đỡ gần hết. Nói đến việc này, thực ra vẫn là phải đa tạ Liễu Duy Dương. Đường Châu vừa nhắc đến phải vào trấn tìm đại phu trị chấn thương xương khớp, Liễu công tử kia không cần nói đến lời thứ hai đã lập tức chìa tay sang một phát nắm chặt lấy cổ chân nàng. Nhan Đàm dám chỉ tay lên trời mà thề rằng, vào khoảnh khắc đó nàng tuyệt đối nghe được khớp xương của mình phát ra một tiếng ‘rắc’ gãy gọn êm tai. Trong suốt quãng thời gian nửa ly trà, nàng bị mắc kẹt trong tình cảnh rõ là đau đớn quằn quại mà cả kêu cũng không kêu được.
Nhan Đàm từ nay trở đi cũng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn nữa. Con người này, chắc chắn thủ đoạn so với Đường Châu còn tàn độc hơn.
Bốn người bọn họ vào một tửu lâu trong trấn, Trữ Nhi từ đầu đến cuối đều đi theo phía sau Liễu Duy Dương, đến khi bọn họ đã ngồi xuống bàn, nàng ấy vẫn cứ đứng sau lưng hắn. Nhan Đàm suy đoán thân phận của Liễu công tử này ắt hẳn rất không tầm thường. Liễu Duy Dương, Liễu Châu Duy Dương, làm cha mẹ cũng không cần lười tới vậy chứ, gộp hai địa danh lại là xong cái tên cho con hay sao?
Liễu Duy Dương nhìn sang Đường Châu, thấp giọng bảo: “Đường huynh, huynh hãy gọi món đi.” Đường Châu lắc đầu từ chối: “Vẫn là để Liễu huynh quyết định, tiếp nhận thịnh tình đã lâu, bữa ăn này xem như để ta trả lễ mời khách.”
Liễu Duy Dương khẽ gật đầu, dùng một âm giọng trầm thấp dễ nghe xướng tên vài món ăn. Nhan Đàm lần đầu tiên nghe thấy hắn nói một hơi nhiều chữ như vậy, lòng dâng một niềm xúc động khó nói nên lời.
Chỉ có điều bữa cơm này quả đúng vô vị, phát huy đến triệt để câu “Thực bất ngôn tẩm bất ngữ” (3). Các món ăn Liễu Duy Dương gọi đều là món ngon, đầu bếp của tửu lâu này tài nghệ cũng ổn, chỉ là người ngồi ăn cùng quá chi nhạt nhẽo. Đổi lại nếu ở Da Lan sơn cảnh, tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện như vậy, thế nên dần đã nuôi thành thói quen một ngày không nói tới một trăm câu sẽ cảm thấy rất bức bối khó chịu của nàng.
Sau đó vì lỡ đường đi qua hết những nơi có chỗ tá túc, bọn họ đành phải nghỉ lại qua đêm cạnh bên bờ ruộng. Nhan Đàm bị tra tấn tinh thần suốt một ngày dài, trừ ra Trữ Nhi trả lời nàng được vài câu, còn lại Đường Châu thì nàng không muốn nói chuyện, Liễu Duy Dương ước chừng một năm nói được không quá năm chục câu, còn người đánh xe nước da ngăm đen kia thì giống y chang công tử nhà mình miệng kín như bưng.
Nhan Đàm nín nhịn đến là khổ sở, chỉ có thể đi ra xa dạo chơi giải sầu.
Gió đêm khẽ sượt trên mặt ruộng nước, mang theo trong mình mùi vị của đất, mặt trăng màu bạc đang treo mình bên cánh đồng, thanh bình và yên tĩnh. Lúc này còn đang giữa độ ngày xuân, đợi khi vào hạ phỏng chừng còn có tiếng côn trùng kêu rả rích, đan xen thêm vào một tư vị khác.
Nhan Đàm đi men theo con đường hẹp giữa các thửa ruộng, mới vừa đi được vài bước thì chợt nhìn thấy một chiếc bóng xám nhảy vụt ra, chân không khỏi giật lùi về sau mấy bước. Người đó và nàng chạm mặt, cả hai đều không khỏi giật mình. Nhan Đàm vừa nhìn thấy người này liền có cảm giác quen mắt một cách kì lạ, tức thì nhớ ra: “Ông —” Kẻ đó dùng hai tay bịt kín mặt, vừa co giò chạy vừa la: “Không phải ta, không phải ta…”
Chợt nghe tiếng gió nổi lên, Đường Châu hai ống tay áo uyển chuyển khẽ lay, y khâm hơi phồng lên vì chứa gió, cả người lướt qua trên đầu kẻ kia, bao kiếm vạch một đường qua không trung điểm lên huyệt đạo trên người khiến hắn không thể cử động: “Nói, trận lửa lớn ở Thẩm gia kia có phải do ông phóng hỏa hay không?”
Kẻ đó lập tức nặn ra một nụ cười xu nịnh: “Sao ta lại đi đốt nhà mình chứ?”
Ông ta không ai khác chính là Thẩm lão gia.
Nhan Đàm bước tới trước nhoẻn miệng cười: “Nếu nhà không phải ông đốt, vậy Thẩm cô nương nhất định là do ông hại chết rồi.”
Thẩm lão gia cười như mếu: “Cô nương chớ có nói đùa, sao ta lại đi hại chết cốt nhục của mình cơ chứ?”
Nhan Đàm ‘xoảng’ một tiếng rút thanh trường kiếm trong tay Đường Châu khỏi vỏ, bấy giờ mới phát hiện thanh kiếm này thực sự quá nặng, nàng lảo đảo hết một lúc, suýt tí nữa đã chém một đường dọc xuống mặt Thẩm lão gia. Đường Châu ở phía sau đỡ lấy tay nàng, thân kiếm lệch nghiêng sang bên, vừa khéo kề sát mặt Thẩm lão gia. Ông ta khiếp hãi đến mồ hôi lạnh đổ ra như tắm, mở miệng nhẹ nhàng thương lượng: “Nhan cô nương, cẩn thận, ngàn lần cẩn thận, tay chớ có run. Thanh kiếm này quá nặng, vẫn là để Đường công tử cầm an toàn hơn.”
Nhan Đàm hơi dẩu môi ra: “Ông còn bịa đặt, Thẩm cô nương hoàn toàn không phải con ruột của ông.”
Ông ta liền tỉnh rụi đáp: “Đúng, Di Quân quả thực không phải là con gái ruột của ta, nhưng ta xưa nay vẫn luôn đối đãi với nó hệt như ruột thịt. Mặc dù có lúc nó vừa khùng lại vừa ngốc, ta vẫn đối xử với nó như vậy không đổi. Làm sao ta lại có thể hại chết nó được cơ chứ?”
Đường Châu cầm lấy thanh kiếm trong tay Nhan Đàm, chậm rãi lên tiếng: “Nói vậy, ông hẳn biết rõ hung thủ là kẻ nào khác?”
Thẩm lão gia lập tức ngậm miệng, sắc mặt tái nhợt: “Lấy đâu ra hung thủ gì chứ… Trời hanh vật khô, hỏa hoạn cũng không có gì kì quái, công tử việc gì…” Ông ta có vẻ vô cùng run sợ, bất luận Đường Châu hỏi đến việc gì cũng ngậm chặt miệng không đáp.
Đường Châu buông tiếng thở dài, đành thu kiếm luồn trở lại vào vỏ. Chợt nghe Nhan Đàm giọng điệu vương nét cười cợt, nhỏ nhẹ cất lời: “Ông thực sự không định nói thật chứ gì? Được thôi, lát nữa nhất quyết đừng có khai gì hết đó nha.” Nàng đã phải nín miệng cả ngày không có ai trò chuyện cùng, nay không dễ gì có kẻ nộp mình đến cửa, dĩ nhiên không thể dễ dàng buông tha được rồi.
Thẩm lão gia không nói thêm gì nhắm hai mắt lại, chủ ý đã định không thèm quan tâm đến hai người bọn họ nữa.
Nhan Đàm ngồi xổm xuống bên cạnh ông ta, thong thả cất lời: “Bổn triều có vị đại nhân đối với hình pháp vô cùng tinh thông, giữ chức Hình bộ thượng thư, dưới tay ông ấy xưa nay không có kẻ nào dám không nhận tội. Vị Thượng thư đại nhân này họ Trì, tên là Trì Quân, không biết ông đã nghe qua chưa?” Nàng chạm nhẹ vào mi mắt của đối phương: “Trì đại nhân nói, móc mắt thì đã là gì, phải gọt sạch sẽ mi mắt trong khi nhãn cầu vẫn còn y nguyên, đó mới gọi là bản lĩnh.” Ngón tay lạnh lẽo trượt từ mi mắt xuống mũi: “Cắt mũi thôi thì có gì ghê gớm, cắt được làm sao vừa khéo cho người đó vẫn có thể thở bình thường như trước mới là lợi hại. Riêng lưỡi thì có giữ lại cũng không ích gì, cắt bỏ đi để đỡ phải nghe tiếng kêu thét quá thảm thiết.”
Nhan Đàm cười híp cả mắt: “Ông có biết thế nào là lột da sống hay không? Nghe nói là đem người đặt trên lửa nướng tái ba phút, sau đó da thịt sẽ trở nên lỏng lẻo, chỉ cần dùng dao rạch một đường nhỏ, sau đó bóc lấy gỡ ra…” Thẩm lão gia hai mắt mở to thao láo, giọng run cầm cập: “Ta khai, ta sẽ khai hết toàn bộ!”
Nhan Đàm huơ huơ ngón tay: “Không không, ông vẫn là đừng có khai. Sư huynh, huynh đi nhóm một đám lửa lên, chúng ta thử xem hình pháp lột da sống này rốt cuộc có giống như vị Trì đại nhân kia nói không, rồi tiếp theo mới từ từ, từng tí từng tí một, xẻo.”
Thẩm lão gia run giọng thét to: “Thẩm Di Quân và ta đều là thuộc hạ của…, chúng ta đều là nghe theo mệnh lệnh của người đó hành sự. Hồn phách của Đường công tử tinh thuần, nếu như có thể để lọt vào tay thì từ nay không phải chịu khống chế của kẻ khác nữa. Hai người chúng ta đều thèm muốn có được, kết quả mới thành… Người đó phát hiện chúng ta có mưu đồ riêng, cho nên, cho nên…”
Đường Châu khẽ hỏi: “Người mà ông nói đó là ai?”
Thẩm lão gia mi mắt co giật, cổ họng phát ra vài tiếng gầm nhẹ nhưng miệng lại nói không thành lời.
Nhan Đàm thở dài đánh thượt: “Xem ra vẫn là nhóm một đống lửa lên rồi vừa nướng vừa nói. Nghe đồn con người ta sau khi lột da thì cấu tạo của mạng mạch máu bên dưới vẫn còn hoàn chỉnh, cả nhịp đập bên trong mạch cũng có thể thấy rõ mồn một, ông nhất định rất muốn xem có phải không?”
Chợt nghe có mấy tiếng ho vang lên, một lão nông lưng khòm từ bên bờ ruộng đang tiến về chỗ bọn họ, miệng ngậm một tẩu thuốc lá, hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước đi. Đường Châu lôi Thẩm lão gia vào một bụi rậm ven đường, sau đó kéo theo Nhan Đàm lui vào bụi cỏ cách đó khoảng năm bước chân. Nhan Đàm thở dài: “Bữa trước bị nhận lần là hung phạm, lần này lại phải đóng vai ăn cướp.”
Đường Châu đè thấp giọng bảo: “Ngươi đối với những hình pháp đó không ngờ am hiểu tường tận đến vậy.”
Nhan Đàm khúc khích cười khẽ: “Ta và Trì đại nhân giao lưu tinh thần đã lâu, đám quỷ hồn cụt tay cụt chân dưới U Minh địa phủ vẫn luôn ghi nhớ những điều tốt ông ấy mang lại, ta nghe kể mấy ngày liền nghe tới tai cũng muốn chai luôn. Tự cổ chí kim, nói đến quan lại sử dụng hình pháp tàn khốc thì ông ta có thể nói là đệ nhất luôn rồi.”
Đường Châu cũng không rõ nàng là đang đặt điều xằng bậy hay đang nói lời thật lòng. Trong lúc bọn họ nói chuyện, lão nông kia chậm chạp nhấc từng bước đi ngang qua, vừa đi vừa hút thuốc lá, giữa màn đêm có thể nhìn thấy mấy đốm lửa đỏ li ti trên miệng tẩu thuốc. Chợt một tia sáng le lói vụt qua, nhanh đến gần như không thể nhìn rõ. Đường Châu tức khắc nhào tới trước mấy bước, dùng tay vạch bụi cây ra: “Hỏng rồi!”
Dưới ánh trăng lặng lẽ thâm u, Nhan Đàm cũng đã tận mắt thấy rõ rành rành: giữa hai đầu mày của Thẩm lão gia là một điểm thương chí mạng, vết máu bên trên hãy còn chưa khô. Hai người liền men theo con đường nhỏ giữa hai thửa ruộng lão nông mới vừa đi qua đuổi theo, chỉ thấy ở nơi cuối đường còn lưu lại mấy tấm vải bố và một chiếc tẩu thuốc lá.
Còn lão nông kia thì đã mất dạng.
Chú thích:
(1) tam xuyên ngũ hồ: Ý chỉ danh lam thắng cảnh dọc đường đất nước. Tam xuyên gồm sông Kính, Vị, Lạc hoặc Hoàng Hà, sông Lạc, sông Y. Ngũ hồ trong lịch sử có rất nhiều cách hiểu khác nhau, ở đây có khả năng chỉ 5 hồ lớn ở vùng Giang Nam: Động Đình, Thanh Thảo, Bà Dương, Bành Lễ, Thái Hồ.
(2) cao thâm mạc trắc: sâu xa khó dò, khiến người khác khó mà hiểu được.
(3) Thực bất ngôn tẩm bất ngữ: nguyên là “Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn”, trích từ Luận Ngữ của Khổng Tử. Khi ăn không nên nói chuyện tránh ảnh hưởng đến tiêu hóa, lúc đi nằm chuẩn bị ngủ cũng không nên trò chuyện, dễ gây khó ngủ.