Đám bọ đục xác bò lúc nhúc trên mặt đường, đang ngùn ngụt kéo về phía bọn họ.
Nhan Đàm liếc qua hai gương mặt nhoáng cái đã trắng bệch của cặp thiếu niên sau lưng mình, mỉm cười trấn an: “Không sao đâu, có ta ở đây, không phải sợ.”
Ai ngờ Thủy Hạnh mếu máo đáp: “Chính vì bây giờ người đứng ở đây là tỉ chứ không phải Liễu công tử nên muội mới sợ đó…”
Nhan Đàm ngay tắp lự không còn gì để nói, bộ nàng nhìn vô không dựa dẫm được tới vậy hả? Cơ mà, nàng làm việc dường như không chắc cú gì mấy, điểm này đương nhiên không thể bì được với Liễu Duy Dương. Nhan Đàm giơ tay vạch một đường qua không trung, trước mắt hình thành một màng kết giới mỏng, đám bọ lũ lượt kéo tới như thủy triều kia bị chặn đứng ngay trước màng kết giới, chen chúc ở đó ngổn ngang thành nùi, khua khoắng những cặp càng to một cách vô hiệu.
Nhan Đàm tự biết chiêu này còn là học được từ chỗ Dư Mặc, xem ra thời gian cầm cự của màng kết giới này cũng chẳng được bao lâu, bèn lôi xệch Nam Chiêu và Thủy Hạnh bấy giờ còn đang đứng ngẩn ra một chỗ như trời trồng phía sau: “Chạy mau!”
Thủy Hạnh bị nàng kéo cái, bước thấp bước cao chạy về phía trước, màng kết giới kia cũng không ngừng kéo dài ra, chắn đường đám bọ đục xác tụ thành một mảng dày đặc trước mặt. Nhan Đàm bấm đốt ngón tay nhẩm tính, dựa vào yêu pháp của nàng, đại khái chỉ có thể duy trì kết giới này trong thời gian ba ly trà. Với chỉ bấy nhiêu thời gian muốn về đến thôn Lạc Nguyệt thực sự có chút khốn đốn, nhưng muốn thoát khỏi đám bọ đục xác này, chắc cũng không tới nỗi quá khó nhỉ?
Nhan Đàm nhìn từng đống lớn những con bọ dính chùm vào nhau sát cạnh họ, lòng ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc: Hôm qua bọn họ đến Phù Vân tự cũng là đi con đường này, tại sao hôm qua không có việc gì, đến hôm nay lại chạm trán đám bọ đục xác này?
Bỗng nghe Nam Chiêu răng đánh bọ cạp lên tiếng hỏi: “Mấy con bọ này… có cắn người không vậy?”
Nhan Đàm có một căn bệnh, đó là thích nói tầm phào về những chuyện chẳng mấy trọng đại, nhưng đến thời khắc hệ trọng thì hứng thú này cũng không còn nữa. Nàng hiện giờ hứng thú cạn kiệt nên rất nhanh đã vào thẳng chủ đề: “Bình thường mà nói thì không.” Nam Chiêu và Thủy Hạnh thoáng dừng bước, các cơ mặt đang căng cứng cũng thả lỏng ra, bỗng nghe Nhan Đàm nói tiếp: “Nhưng nhìn bộ dạng hùng dũng khí thế của tụi nó, ta nghĩ chắc là sẽ ăn người sống.”
Cổ chân Nam Chiêu xoay cái, suýt nữa thì tông phải màng kết giới cạnh đó. Con bọ đục xác dán chặt mình bên kết giới huơ hai phát chiếc càng to của nó về phía cậu, chiếc càng sắc nhọn đen nhánh, phản chiếu tia sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nhan Đàm vội bảo: “Cẩn thận chút, coi chừng đụng rách kết giới.”
Lúc nàng nói câu này trong lòng còn có chút áy náy, nếu đổi lại do Dư Mặc kết trận, chỉ e có mười Nam Chiêu tông vào cũng không rách được.
Dần dà sắc mặt của Nhan Đàm cũng có chút biến đổi, nàng đã cảm giác được màng kết giới do mình vạch ra bắt đầu lung lay chực đổ, trong khi đám bọ đục xác trước mặt mãi vẫn không chịu tản đi. Nàng biết chung chung những con vật này tuy hung tợn nhưng nói gì cũng không có năng lực tư duy, khi tấn công người cũng chỉ dựa vào bản năng, sao lại bám theo bọn họ dai dẳng không thôi?
Bỗng roẹt cái, một con bọ đi đầu đâm vỡ kết giới co chân nhảy về phía họ. Nam Chiêu không hề suy nghĩ rút ngay trường kiếm trên lưng xuống định chắn, nhưng phản ứng này vẫn còn xa mới kịp nhanh, con bọ kia đã bấu chặt vào vai cậu, một chiếc càng to nhanh nhảu cắm vào vai Nam Chiêu.
Nhan Đàm mắt thấy con bọ kia đang chực thọc chiếc càng to còn lại vào vai cậu, vội rút dao găm của Dư Mặc từ chếch một phía chém qua. Con vật đứt lìa làm đôi rơi xuống đất, thoáng giãy giụa rồi bất động. Lúc nàng rút dao, vỏ dao còn móc theo một chiếc khăn lụa bị dính máu. Nhan Đàm vừa trông thấy chiếc khăn thì đã lập tức nhớ ra chỗ máu bên trên còn là máu của Liễu Duy Dương, là nàng trước đó lúc trị thương cho hắn đã lén lút giếm kĩ.
Việc lớn có can hệ đến mạng người, nàng dĩ nhiên sẽ không gửi gắm hết hy vọng vào chiếc khăn lụa dính máu này. Tình hình trước mắt, nếu chỉ có mình Nhan Đàm thì nàng đương nhiên có thể rút lui lành lặn. Nhưng hiện giờ nàng còn dắt theo Nam Chiêu và Thủy Hạnh, hai người bọn họ chắc chắn không có cách nào an toàn thoát thân.
Trước tình cảnh này, trừ xem ngựa chết như ngựa sống chữa (1), nàng nhất thời cũng không nghĩ ra được cách nào nữa.
Nhan Đàm giũ chiếc khăn lụa kia ra, từng đám lớn bọ đục xác đang định ngùn ngụt kéo tới đột nhiên dừng sững lại, điên cuồng tỏa ra bò chạy tán loạn, cứ như chỉ sợ chuồn không đủ nhanh, trong nháy mắt đã sạch veo không còn một mống.
Thủy Hạnh nhìn mảnh khăn lụa trên tay nàng, cả nửa ngày sau còn chưa hoàn hồn: “Trên này có gì không tầm thường ư? Sao mấy con bọ kia lại sợ nó như vậy?”
Nhan Đàm có một điểm tốt đáng quý, đó là trước nay không bao giờ nhận vơ điều tốt của người khác vào mình, nên ngay tắp lự không chút do dự trả lời: “Máu dính bên trên là của Liễu công tử.”
Thủy Hạnh mở to hai mắt, vẻ mặt hớn hở: “Muội còn cứ tưởng sao tỉ lại lợi hại tới như vậy, hóa ra là Liễu công tử. Đúng không hổ là Huyền Tương điện hạ, dù chỉ là một giọt máu cũng đã có thể hù chạy hết đám bọ đáng ghét kia.”
Nhan Đàm rất ức chế, nghiến răng trèo trẹo lẩm ba lẩm bẩm: “Gì chứ, máu của hắn chẳng qua đuổi được mấy con bọ thôi mà, cái này bộ có gì đáng ngưỡng mộ lắm hả…”
Lần này thuận lợi về đến Lạc Nguyệt thôn trang, trong lòng Nhan Đàm vẫn còn muôn vàn cảm khái, càng huống hồ chi nàng hãy còn chính tai nghe thấy giọng nói của tên hung thủ nọ.
Nàng trông thấy Đường Châu đang tựa lưng bên dãy hàng rào cách đó không xa, cứ như biết được bọn họ sẽ trở về vào giờ này. Nhan Đàm tâm tình phấn khởi, lúc tới gần liền rất hào hứng nói với hắn: “Ngươi xem ta đã mang tụi nhỏ bình an trở về đủ rồi nè, không tệ phải không?”
Đường Châu chống cằm, trên mặt là một nụ cười dường có dường không, đoạn đột nhiên cúi người giúp nàng phủi phủi bụi bám trên tay áo: “Xem chừng, có vẻ cũng không tới nỗi.”
Nhan Đàm kinh ngạc nhìn động tác này của hắn, lắp ba lắp bắp mở miệng: “Đường Châu à… ngươi, ngươi…”
Đường Châu chẳng mấy để tâm ừm tiếng, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Trên đời này có một chân lý, kẻ dù không được thuận mắt tới đâu dòm lâu ngày cũng thành ra thuận mắt, huống hồ Đường Châu hắn còn có một bộ mã rõ tốt. Nhan Đàm bất giác nghĩ, có vẻ như dạo gần đây thái độ của Đường Châu đối với nàng có chút quái lạ. Tuy nhiên nàng cũng biết bản thân trước giờ có xu hướng nghĩ nhiều, thứ chuyện tưởng bở người ta có ý với mình nàng tuyệt đối không dám lặp lại nữa.
Chợt nghe giọng của Dư Mặc khẽ truyền tới từ phía sau, nhưng là đang nói chuyện với Nam Chiêu: “Chỗ bạch mộc hương trên tay đệ, có thể chia cho ta một miếng không?”
Nam Chiêu ừm tiếng, vừa định dùng trường kiếm cắt một miếng ra thì Dư Mặc đã chìa tay sang, cũng không thấy hắn dùng sức thế nào, rắc cái đã bẻ gãy lìa một mẩu.
Nam Chiêu nghệt mặt ra hết hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Huynh có thể chỉ dẫn một ít công phu cho đệ được không?”
Dư Mặc mỉm cười: “Công phu của ta đệ học không vào. Đệ có thể hỏi Đường huynh hoặc Liễu huynh chỉ dẫn cho, như thế mới là bốc thuốc đúng bệnh.”
Nhan Đàm bức bối nghĩ, tóm lại chính là không ai thèm nàng chỉ dẫn chút ít chứ gì: “Phải rồi, chuyến này ta đến Phù Vân tự còn phát hiện được một số chuyện.”
“Vậy là, ngươi quả thực đã nghe thấy giọng nói của tên hung thủ?” Liễu Duy Dương tựa người bên bàn, tay vân vê thanh sáo ngọc xanh biếc, “Thế tên hung thủ này rốt cuộc là nam hay nữ?”
Nhan Đàm vắt óc suy nghĩ một hồi, không được chắc chắn lắm bảo: “Chắc là phụ nữ?”
“Chắc là?”
“Giọng của người này vừa lả lướt lại mềm nhũn, nghe cứ như đang hờn mát vậy đó, còn nói ‘Ngươi không phải từng đối với ta rất tình sâu nghĩa nặng đấy sao’, sắc thái ngữ điệu này hoàn toàn là một phụ nữ đang nói chuyện… Chỉ có điều,” nàng nhíu nhíu mày, chậm rãi kể tiếp, “giọng nói của người phụ nữ này thực sự rất khó nghe, ta lúc đó nổi hết cả mình mẩy da gà.”
Liễu Duy Dương cụp hai mắt xuống, im lặng không nói gì.
Đường Châu rót một ly trà đẩy tới trước mặt Nhan Đàm, khẽ cất giọng bảo: “Bất luận thế nào, sự tình cuối cùng cũng đã có chút manh mối.”
Liễu Duy Dương lắc lắc đầu, thình lình đứng thẳng dậy bảo: “Ta đến Phù Vân tự xem thử thế nào.” Hắn xưa nay đi lẻ về một, bây giờ ít ra còn nhớ được nói một tiếng, sau đó thì đã vội vàng rời khỏi.
Nhan Đàm nhìn theo bóng lưng nhạt dần của hắn, không nhịn được hỏi: “Không lẽ Liễu công tử đã biết được chuyện gì?”
Dư Mặc đều đều cất giọng: “Việc này, vẫn là nên để Liễu huynh tự mình tháo gỡ. Trong bốn người chúng ta, chỉ có huynh ấy mới là nhân tế, muốn ra khỏi Ma Tướng, bắt buộc phải để Liễu huynh giải mã tất thảy từng câu đố một.”
Nhan Đàm chống cằm: “Cái đó thì ta không lo, chút đó bản lĩnh Liễu công tử không thiếu, càng huống chi tộc Lạc Nguyệt rất có thể chính là con dân của hắn. Thực ra ta sớm đã muốn hỏi, chuyện hắn là nhân tế của Ma Tướng, đây lại là cớ sự gì nữa vậy?”
“Muốn giải mở phong ấn thượng cổ bên trên Chử Mặc, ngoài cần một người có hồn phách tinh thuần ra, còn phải có thêm một người tu hành cao thâm dùng máu của chính mình bôi lên phong ấn, sau đó có thể sắm vai tế phẩm tiến vào trung tâm Ma Tướng. Sỡ dĩ hiện tại Chử Mặc có được ý thức, chính là do Liễu huynh dùng máu của chính mình nuôi dưỡng. Ta hai lần đến Thần Tiêu cung, cũng chính là vì sự việc này.”
“Đúng là không quản mồ hôi nước mắt. Thực ra Liễu công tử hiện giờ cũng đâu có gì không tốt, vùng Tây Nam này cả triều đình cũng quản không xuể, căn bản là không khác gì hoàng đế, vậy mà vẫn cứ khăng khăng rước cực vào thân. Dùng lời của Phật gia mà nói, chính là đã phạm vào sân niệm, vọng chấp (2) đây mà.”
Dư Mặc liếc mắt dòm nàng: “Ngươi tốt xấu gì cũng là yêu, sao lại thiền lý đầy mồm như vậy?”
“Tại vì á mà—”
“Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, có phải ngươi định nói câu này không?” Đường Châu ánh mắt chứa đựng nét cười, thấp giọng cười hỏi.
Nhan Đàm lập tức lật bàn tay sang bắt lấy tay hắn: “Đúng tri kỉ mà!”
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những khe hở giữa vòm lá, tuôn xuống mặt đất đầy những đốm vệt loang lổ, trên cây còn có tiếng kêu râm ran của đám ve sầu.
Nhan Đàm ngồi dưới tán cây, an nhàn khoan khoái nhìn dáng điệu luyện võ khỏe khoắn nhanh nhẹn của hai thiếu niên, đúng là tuổi xuân mơn mởn, mười bảy bẻ gãy sừng trâu. Nếu đổi lại đặt trên người nàng, chỉ có thể ví với ánh chiều bừng sáng trước hồi tắt lịm.
Chợt từ khóe mắt nàng liếc thấy một thanh niên áo tím dạo bước ngang qua, nhìn dáng vẻ rõ ràng là Ấp Lan đây mà. Nhan Đàm xốc lại tinh thần, hai mắt long lanh dòm sang đối phương. Nàng mấy ngày nay quả thực quá nhàn, cầu có ngươi tới kiếm chuyện với mình cho đỡ rảnh rang chút còn không được.
Ấp Lan liếc xéo nàng cái, bĩu môi kiểu rất chi không thèm chấp bước khỏi, cuối cùng dừng ngay bên cạnh Nam Chiêu, lên giọng nói lớn: “Chậc chậc, mày thế này cũng gọi là luyện võ?”
Nhan Đàm bị đả kích mạnh, không lẽ tên Lạc Nguyệt tộc nhân này cảm thấy nàng đến cả Nam Chiêu cũng không bằng?
Ấp Lan cúi người nhặt một thanh kiếm, nhấc nhấc trên tay bảo: “Nhặt kiếm lên, để tao lĩnh giáo cao chiêu của mày.”
Thủy Hạnh đương nhiên bênh vực Nam Chiêu, lớn tiếng đáp trả: “Cha muội từng bảo, bọn muội không được lén lút tự ý đánh nhau, nếu không cha nhất định sẽ phạt!”
Giận dữ thoáng hiện trong mắt Ấp Lan, y hất hàm nhìn Nam Chiêu cười cợt: “Nghe bảo trước đây mày còn đầy mình tư chất luyện võ kia mà, sao bây giờ lại trở nên vô dụng như vậy? Không dám đọ vài đường kiếm cũng chả sao, nói gì đi nữa, thì giống nghiệt chủng của phàm nhân như mày chỉ là thứ ăn hại.”
Nam Chiêu đột ngột cúi người nhặt lên một thanh trường kiếm, hai hàm răng hơi nghiến lại: “Ta không phải thứ ăn hại, chuyện này không tới lượt ngươi mở miệng đánh giá, còn cha ta, cũng không để tới lượt ngươi sỉ nhục!”
Nhan Đàm rất ư tán thưởng khí phách của cậu nên bèn ngồi yên tại chỗ, cùng lắm đợi lát nữa vào thời khắc quyết định lén giúp Nam Chiêu một phen.
Thế nhưng, cảnh tượng đấu kiếm của hai người này chỉ có thể dùng một cụm từ để hình dung: thảm trông không đành. Nàng từng thấy qua Đường Châu dùng kiếm, thế mạnh nằm trong kiếm khí, mỗi một chiêu thức đều mang tư thái ung dung. Về sau còn thấy qua Liễu Duy Dương dùng kiếm, kiếm pháp trội về phóng túng, đường kiếm của hắn nhanh đến chỉ thấy được vài tia sáng sắc lạnh lóe qua. Ngày thường chiêm ngưỡng nhiều rồi, cho dù là kẻ ngoại đạo như nàng ít nhiều cũng mò ra được chút đỉnh tinh hoa cốt lõi.
Bỗng Ấp Lan hét vang một tiếng, trường kiếm trong tay giơ cao từ trên vai Nam Chiêu chém thẳng xuống. Nhan Đàm vội lật ngửa lòng bàn tay, ngón tay co lại búng cái, thanh kiếm trên tay Ấp Lan lập tức vuột ra bay mất. Nhát này của y nếu thật sự chém xuống, còn không phải đã chặt đứt một cánh tay của Nam Chiêu?
Nhan Đàm nhìn trường kiếm phóng thẳng lên không trung, đoạn huơ nhẹ tay áo, thanh kiếm cứ như có tri giác tức tốc bay vèo tới chỗ nàng. Nàng giơ tay đón chắc lấy, lật sống kiếm lại xem thử thì nhẹ nhõm thở phào: Thanh kiếm này xem ra chỉ dùng vào lúc ngày thường luyện võ, căn bản còn chưa được khai phong, bị rạch nhẹ qua vài nhát sợ đến cả vết trầy cũng không có.
Nàng xoay cán kiếm lại, thấy trên lưỡi kiếm dường như có chút đo đỏ, bèn nhắm mắt lại đưa mũi đến gần ngửi thử, rõ ràng là có mùi tanh của máu.
Thanh kiếm chưa được khai phong…
Liễu Duy Dương từng nói, thanh kiếm hung thủ dùng làm hung khí rất cùn, có chút giống với loại kiếm chưa được khai phong.
Mà vết thương trên thi thể ba người đã chết kia toàn bộ nông sâu không đều, nhìn kĩ sẽ phát hiện ngay là bị binh khí cùn lưỡi cứa vào.
Nhan Đàm tay khẽ run lên, trường kiếm đột ngột rơi xuống mặt đất.
Mấu chốt trong sự việc này, chỉ e là nàng đã vừa tìm thấy.
Chú thích:
(1) xem ngựa chết như ngựa sống chữa: (thành ngữ) ôm hy vọng cầu may tìm cách cứu vãn tình thế trong hoàn cảnh sát bờ tuyệt vọng; cũng chỉ sự cố gắng cuối cùng.
(2) sân niệm, vọng chấp (thuật ngữ Phật giáo): lòng giận dữ và thù hận, lòng cố chấp hão huyền.