Lọc Truyện

Tráo Thê: Tổng Tài Bức Hôn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Lộp cộp... Lộp cộp...”

Tiếng bước chân vang lên giữa đêm tối trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhạc Thanh Dao có thể cảm nhận có người đang đi lại gần phía cô, thế nhưng Nhạc Thanh Dao quá lười biếng để mở mắt ra nhìn thử. Dù có là ai tới cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.

“Soạt”

Một tiếng động nhỏ vang lên, trên người của Nhạc Thanh Dao lại xuất hiện thêm một thứ gì đó che chắn. Cảm nhận được hơi ấm từ chiếc áo khoác, Nhạc Thanh Dao giật mình, nhíu mày mà hé mắt ra nhìn. Một cậu con trai trắng ngần, khuôn mặt thanh tú đang nhìn cô mà mỉm cười dịu dàng.

“Cô không sao chứ?”

Giọng nói của người con trai cũng trong trẻo giống như vẻ bên ngoài của cậu ta. Nhạc Thanh Dao hơi ngẩn người mà ngắm nhìn. Từ trước đến giờ Nhạc Thanh Dao sống ở một môi trường của những cậu ấm, cô chiêu tiêu tiền như nước, không xem ai ra gì. Đây là lần đầu tiên Nhạc Thanh Dao gặp. được một người con trai... trong sáng đến như vậy.

“Cô gái?” Từ Huy Vũ thấy Nhạc Thanh Dao cứ ngẩn cười ra nhìn

mình thì đưa tay lên quơ qua quơ lại trước mắt cô mà gọi. Người này chẳng lẽ say đến ngốc luôn rồi

“Ơ. Hả?”

Nhạc Thanh Dao giật mình sực tỉnh, cô nhăn mặt khó chịu, cảnh giác mà hỏi lại.

“Cậu muốn gì? Muốn cướp tiền hay cướp sắc?”

“Xem ra cũng vẫn còn tỉnh táo.”, Từ Huy Vũ thấy thái độ kênh kiệu vô lý của Nhạc Thanh Dao không những không giận mà còn cười:

“Tôi thấy cô ngồi ngất ở đây nên mới đến xem thử thôi. Cô có cần tôi giúp đỡ gì không?”

“Không cần. Biến đi” Nhạc Thanh Dao thô lỗ mà trả lời. “Được rồi. Vậy tôi đi thật đó”

Từ Huy Vũ nhún nhún vai, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ. Nhạc Thanh Dao nhàm chán nhằm mắt lại.

“Đi hết đi:

Từ Huy Vũ bĩu môi, quay lưng lại đi bỏ đi thật, thế nhưng phía sau lưng lại lóe lên ánh đèn của xe taxi. Anh ngẫm nghĩ một lúc, vẫn là cảm thấy nếu để cô gái này ngồi ở đây không ổn lắm. Vì vậy mà giơ tay ra vẫy chiếc taxi đổ lại. Từ Huy Vũ mở cửa sau ra. Rồi bước nhanh đến chỗ của Nhạc Thanh Dao, bế cả người của cô lên.

Nhạc Thanh Dao bị bế bổng lên không trung bất ngờ thì liền bị dọa sợ mà hét lớn. Sau khi thấy người bế mình là cậu thanh niên trong trẻo khi nãy thì liền tức giận mà mắng lớn.

“Cậu bị điên hả?”

Nhạc Thanh Dao mắng vì vừa bực vừa ngại. Cả người cô bây giờ ám đủ thứ mùi, đến cô còn chịu không nổi mà lại bị người khác ôm lấy. Nhạc Thanh Dao cảm thấy thật sự mất

mặt. Cô vùng vẫy muốn đứng xuống.

“Bỏ tôi ra. Nếu không tôi hét lên đó, cậu muốn ngồi tù hay gì? Cậu biết tôi là ai không hả?”

'Từ Huy Vũ mặc kệ cho Nhạc Thanh Dao vùng vẫy như thế này vẫn ôm chặt lấy cô. Anh vững bước tiến về phía chiếc taxi nhét cô vào trong xe.

“Rầm.

Từ Huy Vũ đóng mạnh cửa xe lại, sau đó đến bên cạnh ghế lái, móc một xấp tiền đưa cho tài xế.

“Bác tài, chú giúp cháu chở cô nàng này đến chỗ nào cô ấy muốn nha. Cám ơn bác.”

Từ Huy Vũ nói rồi nhìn Nhạc Thanh Dao cười thật tươi rồi phất tay bỏ đi. Cả người tài xế taxi và Nhạc Thanh Dao đều trở nên sững sờ mà nhìn theo bóng lưng của anh.

“Khụ... khụ... Cô gái, cô muốn đi đâu?”

Trong xe im lặng một lúc lâu, cuối cùng thì người tài xế cũng cất tiếng phá vỡ im lặng.

Nhạc Thanh Dao bị sự kiện bất ngờ này làm cho tỉnh táo không ít. Trong đầu cô vẫn toàn là hình ảnh nụ cười rạng rỡ của cậu con trai khi nấy, khóe môi bất giác cũng nhếch lên.

“Thú vị thật”

Nhạc Thanh Dao khẽ lẩm bẩm.

“Hả? Gì cơ?”, Bác tài xế không nghe rõ nên vội hỏi lại, “Cô muốn đi đâu thì tôi chở cô đi? Tiền xe cậu nhóc khi nãy đã trả rồi”

“Mau lái đi theo sau người khi nãy đi.”

Nhạc Thanh Dao thu lại nụ cười, nhìn về phía người tài xế mà nói năng cộc lốc.

“Cái gì?” Bác tài xế taxi chưa hiểu rõ lắm.

“Tôi bảo ông mau lái theo sau người con trai khi nãy. Ông có bị điếc không hả? Mau khởi đậy xe nhanh lên, nếu không để mất dấu bây giờ.”

Nhạc Thanh Dao hung dữ mà nói lớn, cả người đều toát lên vẻ hống hách khó ưa.

Người tài xế nhìn qua kính xe thấy rõ biểu cảm của Nhạc Thanh Dao mà khẽ lắc đầu. Quần áo trên người của Nhạc Thanh Dao ngoài chiếc áo khoác của Từ Huy Vũ đều là hàng hiệu. Ông làm trong nghề này cũng lâu, gặp qua các loại người nên cũng có thể nhìn ra được. Đám thanh niên nhà giàu bị nuông chiều thành hư hết rồi. Bác tài cảm thán rồi cũng không nói gì nữa, im lặng mà khởi động xe, làm theo lời của Nhạc Thanh Dao mà chạy theo sau lưng của Từ Huy Vũ.

“Ông chạy chậm thôi.”

Chiếc xe đã gần đuổi đến song song với Từ Huy Vũ thì Nhạc Thanh Dao bỗng dưng la lên.

Người tài xế giảm tốc độ, liếc nhìn về phía cô. Nhạc Thanh Dao lập tức mà khó chịu trừng mắt lại. Cô khoanh tay lại, giọng điệu lên lớp:

“Ngu ngốc đúng là ngu ngốc mà. Ông chạy cho cẩn thận vào, đừng để cậu ta phát hiện ra ông. Tôi muốn bí mật theo dõi đó có hiểu không hả?”

Người tài xế taxi càng thêm nhướng mày. Ông làm người lái xe kiếm sống, chứ có phải điệp vụ bí mật gì đâu mà đòi hỏi cao thế?

“Tôi...”

Người tài xế định mở miệng ra từ chối yêu cầu của Nhạc Thanh Dao thì cô ta đã nhanh tay hơn. Nhạc Thanh Dao đưa tay vào túi, móc ra một xấp tiền mệnh giá lớn nhất rồi quăng về phía người của bác tài.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT