Lọc Truyện

Tráo Thê: Tổng Tài Bức Hôn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Hừ. Cậu thì có được bao nhiêu tiền mà trả tôi? Người nghèo kiết xác như cậu cũng dám nói chuyện tiền bạc với tôi sao? Đúng là nực cười.”

Giọng nói của Nhạc Thanh Dao khinh khỉnh, mang theo chút chán ghét. Từ Huy Vũ nghe thấy câu nói đầm châm chọc này của Nhạc Thanh Dao thì sẽ khựng lại. Anh ngước lên nhìn người con gái trước mặt rồi thở dài.

“Thanh Dao, cậu không cần phải lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu căng như vậy đâu. Tôi không biết vì sao tính cách cậu lại trở nên như thế này. Nhưng ít nhất trước mặt tôi cậu không cần phải tỏ vẻ mạnh mẽ hay hống hách như vậy. Tôi có thể nhìn ra được cậu chỉ đang cố gồng cho hợp với vẻ cứng rắn bên ngoài thôi.”

Câu nói của Từ Huy Vũ khiến cho Nhạc Thanh Dao chết điếng. Cô sững sờ mà nhìn về phía Từ Huy Vũ. Đây là lần đầu tiên có người nói với Nhạc Thanh Dao rằng cô không phải là người kiêu căng, hống hách. Mà thật ra cô chỉ là đang diễn mà thôi. Tận sâu bên trong của Nhạc Thanh Dao có một thứ gì đó vừa được tháo gỡ khiến tâm tình của cô trở nên bối rối.

Nhạc Thanh Dao nhăn mặt lại, bàn tay để bên hông siết chặt. Ánh mắt nhìn chăm chằm về phía Từ Huy Vũ mà cắn răng nói:

“Cậu thì biết cái quái gì về tôi mà nói như vậy hả? Tôi chỉ không muốn người ta chửi tôi là người vong ân bội nghĩa thôi. Cậu giúp tôi lúc nãy nên tôi đưa cậu vào bệnh viện, tôi khuyên cậu nên ở lại đây mà nghỉ ngơi đi. Đừng để chưa ra khỏi đây được mấy bước thì đã té xỉu giữa đường rồi.”

“Vậy sao?”

Từ Huy Vũ khẽ nhướng mày, đôi môi nhếch lên thành nụ cười. Dù cho hiện tại Từ Huy Vũ vẫn đang còn rất yếu, gương mặt của cậu ta trắng bệch, đôi môi khô khốc. Thế nhưng Nhạc Thanh Dao vẫn cảm thấy nụ cười của Từ Huy Vũ rất rạng rỡ, khiến cô cảm thấy ấm áp.

“Nhạc Thanh Dao, từ khi nào cậu lại quan tâm đến người khác đánh giá tới bản thân cậu như thế nào rồi? Chẳng phải cậu luôn để ngoài tai những lời trách móc, chửi rủa đó sao?”

Từ Huy Vũ không nhanh, không chậm mà lật tẩy lời nói dối của Nhạc Thanh Dao. Mặt của cô hơi đỏ lên, cảm thấy xấu hổ.

“Tôi đúng là không quan tâm. Nhưng không thích bị người khác nói như vậy đó. Được chưa? Tôi ra lệnh cho cậu mau mau quay trở lại giường mà nằm lại đi.”

Nhạc Thanh Dao thẹn quá hóa giận, cô hét lớn lên, cả người đều trở thành bộ dạng hung dữ để che đi vẻ ngượng ngùng trong lòng.

Từ Huy Vũ thấy Nhạc Thanh Dao như vậy thì vẫn tiếp tục cười rồi lắc lắc đầu. Cô nàng này đúng là không biết cách thể hiện thái độ quan tâm của mình đối với người khác mà. Từ Huy Vũ rất cảm kích vì Nhạc Thanh Dao lo cho anh, thế nhưng anh cần phải về. Mẹ của anh đang chờ ở nhà.

'Từ Huy Vũ cầm một số tiền đặt lên mặt bàn trên đầu giường bệnh rồi nhìn Nhạc Thanh Dao nói.

“Tôi không biết viện phí bao nhiêu, nhưng khoảng tiền này chắc cũng đủ rồi. Nếu không đủ thì cậu cứ nói tôi biết nhé.”

Từ Huy Vũ cất bóp vào túi quần, bước lên mấy bước đến gần chỗ Nhạc Thanh Dao, gật đầu chào cô.

“Cảm ơn cậu vì đã lo cho tôi. Nhưng giờ tôi phải về đây. Hôm khác gặp lại.”

Từ Huy Vũ nói xong thì dứt khoát bước đi ngang qua người Nhạc Thanh Dao mà đi về phía cửa phòng bệnh.

“Đứng lại.”

Nhạc Thanh Dao tức giận hét lớn lên. Từ Huy Vũ dừng bước, quay đầu về sau nhìn cô.

“Cậu... cậu dám bỏ đi như vậy thì đừng bao giờ nhìn mặt tôi nữa.”

Nhạc Thanh Dao ngập ngừng một chút rồi hùng hổ mà nói ra lời cảnh cáo. Từ Huy Vũ bật cười, rồi không nói gì nữa mà bỏ đi thẳng. Ở phía sau Nhạc Thanh Dao lập tức trở nên phẫn nộ. Cô nàng cầm lấy mớ tiền mà Từ Huy Vũ đặt trên bàn, ném loạn với phía cửa phòng bệnh.

“Cút. Cút đi. Đừng bao giờ để tôi thấy lại cậu một lần nào nữa:

Nhạc Thanh Dao cảm thấy rất buồn bực, rõ ràng là cô chỉ muốn người con trai đó ở đây điều trị cho tốt rồi hẳn rời đi. Vậy mà cậu ta cứ khăng khăng muốn bỏ đi không thèm quan tâm đến lời cô nói.

Từ Huy Vũ đi cách đó khá xa rồi mà vẫn nghe thấy tiếng la hét, chửi bới của Nhạc Thanh Dao kèm theo tiếng đập phá. Anh cảm thấy có chút bất đắc dĩ mà thở dài. Thế nhưng bàn chân vẫn không hề dừng lại. Từ Huy Vũ ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi trở lại nhà trọ của hai mẹ con anh. Bình thường Từ Huy Vũ rất tiết kiệm tiền, vì vậy không bao giờ đi taxi. Từ Huy Vũ sử dụng phương tiện công cộng và đi bộ để đi học và đi làm thêm. Nhưng hôm nay anh lại sử dụng taxi vì muốn nhanh về nhà. Anh biết mất cả một buổi chiều, mẹ anh chắc đang lo lắng lắm.

Đúng như những gì Từ Huy Vũ lo sợ, ở trong căn nhà nhỏ đơn sơ, bà Nghiêm Từ Vân không yên lòng mà đi qua đi lại. Ngoài trời đã tối mịt mù, Từ Huy Vũ vẫn không thấy đâu khiến bà bất an. Bà chỉ có hai người con trai, người con trai lớn đã theo ông nội nó sang Mỹ, rất ít khi liên lạc về nhà. Bà sống ở trong nước với đứa con trai út. Từ nhỏ sức khỏe Từ Huy Vũ đã không tốt, vì vậy mà bà Nghiêm càng thêm lo lắng hơn. Bình thường Từ Huy Vũ đi học hay đi làm thêm để báo cho bà Nghiêm giờ đi, giờ về cụ thể. Vậy mà ngày hôm nay đáng lẽ Từ Huy Vũ phải học xong và về nhà từ lâu rồi. Thế nhưng bây giờ. vẫn không thấy bóng dáng Từ Huy Vũ đâu.

Bà Nghiêm cứ đi đi, lại lại trong nhà như vậy. Đến lúc bà không chịu nổi nữa rồi, cầm theo điện thoại định chạy ra ngoài đi tìm thử thì lại thấy Từ Huy Vũ bước xuống taxi.

“Huy Vũ?”

Bà Nghiêm vừa mừng rỡ mà ngạc nhiên gọi lớn tên con trai mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT