Lọc Truyện

Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bộ dáng Tôn Mông có chút kiêu ngạo, lãnh đạm đáp: “Không chú ý.”

Tầm mắt của Tôn Mông ở phòng học đảo một vòng, nhìn một loạt ở dãy cuối cùng liền nhìn thấy Lục Mộ Trầm, đôi mắt bỗng dưng sáng lên đi về phía chỗ ngồi của anh. 

Âm thanh nhẹ nhàng, thanh mát: “Bạn học Lục, cậu cũng ở đây à? ”

Lục Mộ Trầm đang cầm di động, tra địa chỉ suối nước nóng Tây Sơn, đầu cũng không nâng thuận miệng nói: “Ừ.”

Tôn Mông lại hỏi: “Vị trí bên trái…? ”

Cô chỉ vào vị trí phía tay trái Lục Mộ Trầm.

Lục Mộ Trầm cảm thấy phiền, rốt cuộc ngẩng đầu lên.

Tôn Mông thấy anh nhìn mình, lập tức lộ ra nụ cười ôn nhu.

Lục Mộ Trầm liếc nhìn cô một cái, sau đó mặt không biểu tình mà nói: “Không có.”

Tôn Mông vui vẻ cười, liền ngồi bên cạnh Lục Mộ Trầm. 

Tôn Mông vừa mới ngồi xuống, những nữ sinh đi cùng cô, cũng đều chạy tới liền ngồi bên cạnh Tôn Mông. 

Thời điểm Tống Nhiễm trở lại, liền thấy bên cạnh Lục Mộ Trầm xuất hiện thêm vài nữ sinh. 

Đôi mắt Tống Nhiễm hơi cụp xuống, liền đi lại đó. Nào biết mới vừa vừa đi qua, liền nghe thấy nữ sinh bên cạnh Lục Mộ Trầm cất lên âm thanh ôn nhu mềm mại: “Bạn học Lục, cuối tuần cậu có thời gian không? Mình có hai vé nghe nhạc, mình muốn mời cậu……”

Tống Nhiễm vừa nghe thấy lời này, đôi mắt liền trừng lên, đúng là giận thật mà! Cô đi nhanh đến chỗ Lục Mộ Trầm: “Xin lỗi, anh ấy không rảnh!”

Tôn Mông nghe thấy âm thanh này, giữa mày hơi nhăn lại, ngẩng đầu, ngữ khí không vui: “Cô….?”

Tôn Mông vừa định hỏi là ai, nhưng Tô Mông vừa ngẩng đầu lên nháy mắt liền thấy Tống Nhiễm, đôi mắt bỗng dưng trợn to.

Đột nhiên, cô từ ghế đứng lên, khó có thể tin hỏi: “Tống Nhiễm? Cô là Tống Nhiễm?!”

Tống Nhiễm nhìn chằm chằm cô, trong đầu, vốn dĩ đã quên mất sự tình, đột nhiên ký ùa về. 

Tống Nhiễm ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Tôn Mông, hai tay rũ bên người gắt gao mà nắm chặt thành nắm đấm.

Giây tiếp theo, cô không khống chế được sự tức giận đang trào dâng trong người mà giơ lên tay, một cái tát rơi thẳng lên mặt Tôn Mông. 

“Bang” một tiếng giòn vang, trong phòng học tất cả mọi người chú ý, thậm chí có người còn khiếp sợ đứng dậy.

Lục Mộ Trầm cũng ngây ngẩn cả người, anh đột nhiên đứng lên, theo phản xạ có điều kiện mà đem Tống Nhiễm chặt chẽ bảo vệ phía sau người, mang theo cảnh giác mà nhìn chằm chằm Tôn Mông.

Tôn Mông bị một cái tát bất thình lình giáng xuống làm cho đứng ngốc tại chỗ, sau một lúc lâu cũng không phản ứng lại .

Những nữ sinh đi cùng Tôn Mông xông lên, phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Tống Nhiễm, “Cô làm gì? Có phải là bị điên rồi không?!”

Tống Nhiễm cười lạnh một tiếng, nhìn Tôn Mông, nói: “Thật là đạp mòn giày sắt không tìm được, một cái tát này năm đó nên tặng cho cô, bất quá cũng coi như trời cao có mắt đã qua nhiều năm vậy mà lại cho tôi gặp lại cô, bạn học Tôn Mông”

Tôn Mông ngơ ngẩn mà trừng mắt nhìn Tống Nhiễm, Tôn Mông tựa như còn chưa hoàn hồn, môi run run như muốn nói gì nó nhưng rồi lại thôi.

Năm đó, Tôn Mông đổ oan cho Tống Nhiễm nói cô trộm tiền, làm hại Tống Nhiễm đi đến nơi nào cũng đều bị người khác mắng là đồ ăn trộm.

Mặc dù là chuyện đã qua nhiều năm, nhưng nó lại là một cái gai nhọn trong lòng Tống Nhiễm.

Một cái tát này ngày hôm nay, cũng giống như mang nhiều buồn bực trong lòng của Tống Nhiễm mà phát tiết ra ngoài làm tâm tình cô đột nhiên vui sướng.

Cô kéo tay Lục Mộ Trầm, thấp giọng nói: “Lục ca ca, chúng ta đi thôi.”

Lục Mộ Trầm “Ừ” một tiếng, trở tay đem tay Tống Nhiễm nắm chặt, sau đó dắt cô ra khỏi phòng học. 

Anh không biết Tống Nhiễm vì cái gì đột nhiên động thủ, nhưng mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều đứng về phía cô.

Anh không cần hỏi cái gì, chỉ cần che chở cô là được. 

Ra khỏi phòng học, bước đi của Tống Nhiễm trở nên nhanh hơn, thậm chí là chạy chậm lên phía trước. 

Lục Mộ Trầm vẫn luôn gắt gao nắm tay cô, bước nhanh theo Tống Nhiễm.

Chạy ra khỏi khu phòng học, rốt cuộc Tống Nhiễm mới dừng lại, cô ngửa đầu nhìn Lục Mộ Trầm, nói từng câu từng chữ: “Anh còn nhớ rõ việc lần trước em nói qua không? Chính là lúc em học cấp hai bị người khác đổ oan là đi trộm tiền.”

Lục Mộ Trầm giật mình, nháy mắt liền hiểu, anh nắm tay Tống Nhiễm vô thức mà siết chặt: “Là Tôn Mông sao?”

Tống Nhiễm nở nụ cười: “Còn không phải sao, em tìm cô ta rất nhiều năm muốn để cô ta vì sự tình năm đó mà xin lỗi em, nhưng hình như sau khi tốt nghiệp cấp hai cô ta liền rời khỏi Vũ Thành, làm hại em tìm mãi vẫn không được. Quả thật là ông trời có mắt như vậy hôm nay cho em gặp lại gặp cô ta chỗ này.” Tống Nhiễm nói, sau đó không khỏi cảm thán một tiếng: “Vậy mà còn cùng lớp với anh, còn có tình ý với anh .”

“Anh không có thân thiết với cô ta.” Lục Mộ Trầm lập tức biện minh. 

Tống Nhiễm hừ một tiếng: “Anh mà muốn ở cùng cô ta thì hai ta liền coi như chấm hết.”

“Đừng nói bậy.” Lục Mộ Trầm khẽ nhíu mày, duỗi tay đem tay Tống Nhiễm cầm lên, cúi đầu ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Tống Nhiễm: “Đánh cô ta tay có đau không?”

Tống Nhiễm lại nghĩ tới lần trước cô đánh người, Lục Mộ Trầm lại dịu dàng, vui đến nở nụ cười: “Còn tốt.”

Lục Mộ Trầm nhìn lòng bàn tay cô, thật lâu sau bỗng nhiên thấp giọng nói: “Nên đánh thêm vài cái.”

Tống Nhiễm sửng sốt: “Hả?”

Lục Mộ Trầm ngẩng đầu lên, ánh mắt thật sâu nhìn cô.

Sau một lát trầm mặc liền đau lòng mà đem Tống Nhiễm ôm vào trong lòng ngực: “Nhiễm Nhiễm, tâm tình thế nào?”

Tống Nhiễm cong mắt, cười đến rất vui vẻ: “Rất vui vẻ, thù đã báo rồi “

Lục Mộ Trầm sờ sờ đầu: “Vậy là tốt rồi, mọi chuyện đều đã qua.”

Tống Nhiễm gật gật: “Ừ, đều đã qua.”
 
Tống Nhiễm từ trong ngực Lục Mộ Trầm ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng vào anh nói: “Lục ca ca, anh ở trường không được phép có bất cứ cảm giác nào với cô ta.”

“Đương nhiên, sao có thể.”

Tống Nhiễm nhớ tới vừa mới nãy Tôn Mông cư nhiên còn dám ở trước mặt Lục Mộ Trầm nói cái gì mà lễ hội âm nhạc, Tống Nhiễm hừ hừ nói: “Mắt Tôn Mông thật ra không tồi, dám câu dẫn cả bạn trai em.”

Lục Mộ Trầm sủng nịch mà sờ sờ đầu cô, “Không liên quan, dù sao em trong lòng anh chỉ có một.”

Tống Nhiễm vui vẻ cong đôi mắt lên đôi tay vỗ nhẹ mặt của Lục Mộ Trầm, cười tủm tỉm nói: “ Bạn trai tôi ngoan quá.”

……

Vào ban đêm, Lục Mộ Trầm nhận được tin nhắn từ một dãy số xa lạ.

“Lục Mộ Trầm, Tống Nhiễm là ăn trộm, đừng bị cô ta lừa!”

Lục Mộ Trầm mặt lập tức liền âm trầm, xoá bỏ tin nhắn, ngay sau đó liền đem dãy số kéo vào sổ đen.

Anh đem điện thoại di động ném trên giường, đi ra khỏi phòng ngủ.

Tống Nhiễm ở trong phòng bếp, đang làm hoành thánh. 

Cô vừa làm vừa ngân nga, bộ dáng tâm tình đang rất vui sướng. 

Lục Mộ Trầm đi qua, hai tay khoanh trước ngực, thân thể lười biếng dựa vào khung cửa.

Tống Nhiễm tóc dài cao cao trát lên đỉnh đầu, vãn cái xoã tung viên đầu(?)

Một thân mặc quần áo ở nhà màu lam, đeo tạp dề Hello Kitty. 

Trên bệ bếp, nước trong nồi cứ sùng sục mà sôi trào, màu trắng sương khói chậm rãi tràn ngập bốc lên.

Lục Mộ Trầm liền dựa vào khung cửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tống Nhiễm.

Nhìn cô vui vẻ mà làm hoành thánh, nghe cô hát  bài hát cô thích, xem cô bởi vì vui vẻ mà vặn vẹo mông nhỏ qua lại.

Anh nhịn không được cười sau đó đi qua, từ phía sau ôn nhu ôm lấy Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm quay đầu lại nhìn anh , gương mặt tươi cười, tủm tỉm liền bĩu môi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT