Lọc Truyện

Trò Đùa Tình Yêu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nửa tiếng đồng hồ sau.

“Đông Minh, cậu lập tức bay đến Kenya, đến đó tìm Đào Khánh Trần, tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, hỏi cho bằng được vị trí của Lan Hạ.”

Ở thủ đô, người mà Diêu Lan Hạ có thể dựa vào duy nhất chỉ có Đào Khánh Trần, cũng chỉ có Đào Khánh Trần mới có năng lực để cô biến mất vô tung vô ảnh, quan trọng là chỉ có anh ta biết trên tay của Lan Hạ vẫn luôn mang theo đồng hồ có tính năng định vị. Tổng hợp những điều kiện này lại với nhau, cho dù Lan Hạ không đi cùng với anh ta thì cũng đang tránh ở một nơi nào đó mà anh ta biết.

“Vâng ông chủ, tôi lập tức đến đó ngay.”

Híp mắt lại, bàn tay của Lưu Nguyên Hào nắm chặt hơn nữa, gân xanh từng đường từng đường nổi lên rất rõ ràng trên mu bàn tay, đuổi Quý Đông Minh đi khỏi, Lưu Nguyên Hào lạnh giọng ra lệnh cho Dương Sâm: “Gọi Mai Khánh Vân đến đây gặp tôi.”

Dương Sâm nghe thấy Mai Khánh Vân thì liền bị dọa, sau lưng phát lạnh, khóe miệng khẽ run rẩy: “Tổng giám đốc, cô Mai vừa mới sảy thai, bây giờ không tiện đi lại...

Ngụ ý chính là có thể đợi sau này rồi hẵng gọi được không?

Đôi mắt lạnh lẽo của Lưu Nguyên Hào cứ nhìn chằm chằm vào Dương Sâm, quả thật có thể tạo ra vô số lỗ màu đen trên gương mặt của anh ta trong một giây đồng hồ: “Không thể đi, có bò thì cũng phải bò đến đây cho tôi.”

Dương Sâm không dám không nghe, lúc đi ra khỏi cửa rồi mới dám lau mồ hôi ở trên trán, thở ra một hơi, chuẩn bị đi đến phòng bệnh Mai Khánh Vân gọi người. Nhìn thấy Vũ Trúc Ngọc với người giúp việc của nhà họ Lưu đang đi tới từ hành lang bên kia, vội vàng xuôi tay đứng trong hành lang chào hỏi, sợ bị Vũ Trúc Ngọc chất vấn, Dương Sâm nhanh chóng thoát thân, ngay cả thang máy cũng không dám đi, đi đến điểm cuối, bịch bịch bịch dẫm lên cầu thang chạy xuống hai tầng.

“Nguyên Hào, sắc mặt của con sao vậy, sao lại kém như thế?” Vũ Trúc Ngọc ân cần quan tâm anh, bàn tay đeo chiếc nhẫn quý giá muốn đưa qua vuốt trán con trai, ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Nguyên Hào đảo qua ngón tay cùng với chiếc nhẫn trên bàn tay bà ta.

Trong chớp mắt, cậu Hào liền nhớ đến vết thương dài trên mặt Lan Hạ, anh đã hiểu rồi.

Hiển nhiên, vết sẹo đó là do lúc mẹ mình tát một cái đã để lại trên mặt cô.

Điểm này, cậu Hào không thể chịu đựng được, cũng không tha thứ.

Đầu ngón tay lạnh buốt giống như rơi vào trong hầm băng, giọng nói của Lưu Nguyên Hào vô cùng lạnh lẽo, nhịp điệu cũng gấp gáp: “Dừng tay!”

Một giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ bỗng chốc ngăn cản động tác của Vũ Trúc Ngọc, ngón tay của bà ta run lên, không dám tin lời này là do con trai mình nói với mình.

Vũ Trúc Ngọc xấu hổ mặt lúc đỏ lúc trắng: “Nguyên Hào, con sao vậy, mẹ là mẹ ruột của con.”

Lưu Nguyên Hào mặt không biểu cảm hất cằm lên, ánh mắt sắc bén không gì sánh bằng, đen nhánh như là một vòng xoáy không có cách nào phỏng đoán, cứ hung hăng nhìn vào mẹ ruột của mình, đường cong khóe môi hướng xuống dưới, nở một nụ cười châm chọc: “Mẹ ruột hả? Mẹ thật sự là mẹ ruột của con à, lúc mẹ đánh vợ của con ruột mẹ, có phải là căn bản quên mất mẹ là mẹ ruột của con?”

Sau lưng Vũ Trúc Ngọc cứng đờ, cả người căng thẳng không ít, những lời mà con trai nói với bà ta không phải là nghiêm trọng lắm, nhưng mà từ giọng điệu và ánh mắt của anh... loại sát khí và kiên quyết ấy giống như là đói diện với kẻ thù của mình, tuyệt nhiên không phải là người nhà.

Trong lòng của Vũ Trúc Ngọc run lên, giọng điệu cũng trở nên lạnh lẽo: “Con nói chuyện với mẹ kiểu gì đó hả.”

Sắc mặt của Lưu Nguyên Hào vẫn không thay đổi, giọng nói vẫn lạnh lẽo, vô cùng phẫn nộ: “Mẹ ép vợ của con phải đi, bây giờ trách móc giọng điệu của con không tốt. Mẹ, mấy năm nay con thấy là mẹ đã quên mất tính tình của con rồi.”

Mấy năm gần đây hôn nhân của anh và Diêu Lan Hạ không thuận lợi, có rất nhiều chuyện anh không muốn phải đối phó, nhất là chuyện trong nhà, Vũ Trúc Ngọc nói như thế nào thì anh cứ phối hợp như thế đó, nhưng mà sự phối hợp của anh tuyệt đối không phải là do anh yếu đuối, mà là anh căn bản không thèm quan tâm.

Nhưng mà bây giờ đã đến lúc anh nên nhắc nhở mẹ của mình rằng bà có một đứa con trai như thế nào.

Đôi mắt của Vũ Trúc Ngọc lập tức trợn tròn, bàn tay đặt giữa không trung chậm rãi thu hồi lại, yết hầu căng cứng, nuốt một ngụm nước bọt, khí thế hùng hồn hồi lúc nãy bây giờ lại sụp đổ ỉu xìu: “Nguyên Hào, con phải tin tưởng mẹ, mẹ làm mọi chuyện cũng là vì muốn tốt cho con, mẹ chỉ hi vọng con có thể hạnh phúc, không có mục đích gì khác.”

Ngay cả một nụ cười lạnh mà Lưu Nguyên Hào cũng không muốn cho bà ta, anh vẫn duy trì sự lạnh nhạt khi nãy: “Tốt với con? Nếu như tốt như thế này thì không cần.”

Trong lòng Vũ Trúc Ngọc cảm thấy bất an, đột nhiên thái độ của Nguyên Hào đối với bà ta lại như thế, nếu như anh biết Diêu Lan Hạ đã ra nước ngoài, đồng thời còn không trở về, có phải là anh sẽ trực tiếp cắt đứt tình mẹ con với bà ta, hoặc là... trực tiếp rời khỏi nhà họ Lưu?

Không được, tuyệt đối không được!

Nghĩ đến đây, bà ta không quan tâm tới cảm xúc của con trai, nắm lấy tay của con trai thật chặt: “Nguyên Hào, Diêu Lan Hạ đã làm tổn thương Khánh Vân, hại chết con của hai đứa, con có biết không.”

Quả nhiên!

Lưu Nguyên Hào không nghe thì còn tốt, bà ta vừa nói, gần như là anh muốn nhảy xuống giường mà bộc phát. Anh thờ ơ kéo một cái, tránh thoát khỏi bàn tay đang nắm tay mình: “Con sẽ điều tra chuyện này cho rõ ràng.”

Hai người đang cãi nhau, Mai Khánh Vân được Dương Sâm đẩy tới bằng xe lăn.

Mai Khánh Vân tưởng là Lưu Nguyên Hào quan tâm cô ta, muốn nhìn thấy cô ta, vừa mới vào cửa liền ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh Hào.”

Vũ Trúc Ngọc một tay đỡ trán: “Nguyên Hào, con đừng có quá đáng, Khánh Vân vừa mới sảy thai, sức khỏe không tốt.”

Lưu Nguyên Hào sẽ quan tâm à, so với sức khỏe của cô ta không tốt, tin tức của vợ anh mới có thể hoàn toàn nắm bắt trái tim anh.

Thái độ của cậu Hào đối với Mai Khánh Vân xa như ngàn dặm, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, chỉ có một mình Mai Khánh Vân lại thản nhiên cười nói nhìn Lưu Nguyên Hào, xem anh như người mình yêu mà đối xử.

Người đáng thương tất có chỗ đáng trách.

Cậu Hào nói thẳng: “Tại sao lại hãm hại Lan Hạ, chính là muốn hãm hại cô ấy, phải để cô ấy không thể không rời khỏi nhà họ Lưu, cô lại thay vào đó?”

Mai Khánh Vân ngơ người ngồi trên xe lăn, hai tay đặt trên đùi nắm chặt lại, sau làn da trắng bệch là khớp xương rõ ràng, ngay cả đôi môi cũng trắng theo.

Đôi môi run rẩy, cô ta nặng nề nặn ra một câu: “Anh Hào... tại sao anh lại nói như thế?”

Trong mắt của Lưu Nguyên Hào không hề gợn sóng, lại có thể nhìn thấu Mai Khánh Vân từ trên xuống dưới: “Chút thủ đoạn nhỏ của cô muốn qua mặt mọi người, Mai Khánh Vân, lá gan của cô càng ngày càng lớn.”

Sát khí, ngột ngạt, dồn nén, bầu không khí bị cậu Hào kéo thấp như cơn hồng thủy mãnh liệt tràn vào căn phòng, đôi mắt to vô tội của Mai Khánh Vân lập tức dừng nước mắt.

Cô ta nhìn Vũ Trúc Ngọc, khóc vô cùng đáng yêu: “Bác gái, lúc đó bác cũng có ở đó, Diêu Lan Hạ cứ kéo bác không buông, còn thừa cơ đẩy cháu... cháu có trách oan cho cô ta ư?”

Vũ Trúc Ngọc vẫn nhớ rõ tình cảnh lúc ấy, đúng là tay của Diêu Lan Hạ đang nắm bà ta, nhưng mà lúc buông tay ra thì hình như không có hành động khác.

Chẳng lẽ là Diêu Lan Hạ động tay động chân ở chỗ mà bà ta không nhìn thấy?

Bảy phần nghi hoặc, ba phần tin chắc.

Nhưng mà chính là ba phần tin chắc này, Vũ Trúc Ngọc lựa chọn ủng hộ Mai Khánh Vân: “Nguyên Hào, đúng là Diêu Lan Hạ đã làm tổn thương Khánh Vân, Khánh Vân chịu thiệt lớn như thế mà cũng không dám để cho con biết, chính là sợ con đau buồn ảnh hưởng đến vết thương.”

“Đủ rồi! Mai Khánh Vân, quản tốt tay chân của mình, nếu quản không tốt, tôi sẽ quản giúp cô.”

Hai chữ lạnh lẽo như tảng băng, cậu Hào không cho bọn họ thể diện.

Quả thật không có lỗ hổng trong lời phân trần và câu chứng thực của Vũ Trúc Ngọc và Mai Khánh Vân, nhưng mà anh vẫn tin tưởng Lan Hạ, cho dù tất cả mọi người đều chỉa mũi tên về phía cô, anh vẫn đứng bên cạnh cô.

Lần đầu tiên trong đầu của Lưu Nguyên Hào lại nghĩ đến hai chữ tín nhiệm một cách vừa mãnh liệt lại rõ ràng, nếu như ngay từ đầu anh tin tưởng Diêu Lan Hạ, vậy thì mọi chuyện trong ba năm qua đã không xảy ra.

Anh nhất định phải tìm được cô để đền bù những thiếu sót.

“Ra ngoài, không có lệnh của tôi thì không cho phép người nào bước nửa bước vào căn phòng này.” Cậu Hào dưới cơn thịnh nộ, giọng điệu xua đuổi Mai Khánh Vân không hề khách khí chút nào.

Vũ Trúc Ngọc muốn nói đỡ cho cô ta, cậu Hào trực tiếp chặn lại những lời mà bà ta định nói: “Mẹ, mẹ cũng ra ngoài đi.”

Rốt cuộc thế giới cũng đã yên tĩnh một chút, cậu Hào đau đớn chống đỡ cái trán, đôi mắt lạnh lùng khép kín lại.

Dương Sâm kế bên thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, anh có cần dặn dò gì nữa không?”

Lưu Nguyên Hào ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, sắc trời sắp tối rồi, có thể nhìn thấy ánh đèn neon của thành phố dần dần sáng lên bên ngoài cửa sổ, không biết là người trong lòng anh đang ở đâu?

Chịu nhiều ấm ức như thế, nhận nhiều áp lực như thế, cái đồ ngốc vừa quật cường lại không biết bảo vệ bản thân mình sẽ trốn ở chỗ nào để chữa lành vết thương đây?

Chiết tiệt!

Nghĩ đến đây, trái tim của Lưu Nguyên Hào đau đến chết lặng, dường như là lớp băng gạc đang quấn vết thương có máu rỉ ra ngoài.

“Đi đến khu chung cư của mợ chủ một chuyến, xem xem đồ của cô ấy có còn ở đó không, thiếu đi cái gì.” Trái tim của Lưu Nguyên Hào đau đớn kịch liệt, đành phải dựa lên đầu giường để điều chỉnh hô hấp, chỉ là vừa mới hít thở, khi mà khẽ động vào vết thương thì lại cảm thấy đau đớn toàn thân, đau đến nỗi cả người như bị kim đâm.

Dương Sâm rời khỏi, đi thẳng đến chung cư của Diêu Lan Hạ, mở cửa ra.

Bên trong vẫn duy trì dáng vẻ sau khi Diêu Lan Hạ và Lưu Nguyên Hào cãi nhau, trong phòng khách ngổn ngang những mảnh vụn thủy tinh của chai rượu, vết máu trên phiến đá đã khô rồi, trong phòng khách còn có một cái vali nằm nghiêng.

Ở đây không giống như là có người động vào.

Dương Sâm nói rõ tình hình, mạch máu ở trên trán của Lưu Nguyên Hào điên cuồng giật không ngừng nghỉ, thế mà cô lại không mang theo cái gì, cứ biến mất như vậy?

“Mang vali của cô ấy về đây.”

Trở lại phòng bệnh, Dương Sâm để cái vali màu trắng ở dưới đất, vali có mật mã, anh ta thử một hồi mới mở ra được.

“Tổng giám đốc, anh nhìn đi..."

Ở bên trong chỉ có đồ dùng cá nhân và quần áo, nhưng mà điều làm Lưu Nguyên Hào kinh ngạc đó chính là tại sao trong vali lại có nhiều đồ trang sức đá quý như thế?

Diêu Lan Hạ là một người không thích đeo trang sức, cô thoải mái đã quen, bình thường ngay cả trang điểm cũng không làm, vậy tại sao lại mang theo nhiều đồ trang sức như thế.

Hơn nữa...

Những món đồ trang sức này mặc dù đều là của thương hiệu nổi tiếng, nhưng mà lại có kiểu dáng của mười mấy năm trước, không phù hợp với phong cách của cô, càng không giống như là đồ vật mà cô sẽ mua.

Đặt trang sức về chỗ cũ, Lưu Nguyên Hào cưỡng chế đè những suy đoán trong lòng xuống Diêu Lan Hạ mang theo đồ trang sức rời đi, khả năng ham mê tiền tài không phải là không có.

Nhưng mà cậu Hào tuyệt đối có chết cũng không liên tưởng vợ của anh như vậy, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.

Đến đêm, Lưu Nguyên Hào lại gọi vào số điện thoại của Đào Khánh Trần nhiều lần, vẫn không có cách nào kết nối.

Không thể liên lạc với anh ta, cậu Hào không ngại truy lùng tìm kiếm ở Kenya.

Lăn qua lộn lại, cậu Hào thức trắng đêm không ngủ.

Trời vừa mới sáng, Quý Đông Minh liền gọi điện thoại tới.

“Nói đi.”

Quý Đông Minh đứng dưới bầu trời Kenya, cả người nóng đến nỗi như bị thiêu đốt: “Tổng giám đốc, tôi đến nơi rồi, có đều là người ở phía bên đây nói ngày hôm nay Đào Khánh Trần đã được phái ra ngoài chữa bệnh, không có ở nơi đóng quân, bọn họ không biết Đào Khánh Trần đi đâu nữa.”

“Chờ đó, nhất định phải chờ đến lúc anh ta xuất hiện.”

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT