Lọc Truyện

Trò Đùa Tình Yêu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Con nghĩ là mình thông minh, sao rồi? Bây giờ con cảm thấy như vậy không?” Giọng nói tỉnh táo gần như tuyệt tình đến từ ba của anh.

Lưu Nguyên Hào lạnh lùng cười một tiếng: “Là ba đã làm.”

Giọng nói của Lưu Đình tàn nhẫn: “Cái này có quan trọng không, người phụ nữ do mình chọn, có bất cứ hậu quả gì cũng phải do con gánh vác.”

À!

Ba Lưu Đình nhặt một tấm ảnh trong số đó, Diêu Lan Hạ đang cười đùa vui vẻ trong sa mạc, cười thoải mái như thế, cô chưa từng cười trước mặt của anh như thế!

Chưa từng.

Trong lòng cô, rốt cuộc người cô yêu là ai, Lưu Nguyên Hào không biết, anh đoán không được, nói không nên lời.

Anh đã lựa chọn tin tưởng cô vô điều kiện rất nhiều lần, cô đi rồi, anh không ép ở lại, anh thậm chí còn hứa hẹn là anh sẽ ở đây chờ đợi cô, nhưng mà bây giờ thì sao? Cô lại ở trong ngực của người đàn ông khác.

Trái tim đau như dao cắt, những hạt mồ hôi to như hạt đậu lấm tấm trên trán, vết thương phẫu thuật vẫn còn chưa hoàn toàn khép lại, lại bị động vào một lần nữa, cơn đau cả trong lẫn ngoài tấn công anh, dường như là muốn đánh nát anh.

“Ra ngoài!” Mi tâm của Lưu Nguyên Hào nhíu mày chặt lại, cảm giác ngột ngạt đau nhức ở lồng ngực như cướp lấy hô hấp của anh, ngón tay với khớp xương rõ ràng nắm chặt tấm ảnh chụp, hung hăng vò nó lại.

Lưu Đình đứng thẳng trước mặt anh, nhìn con trai nữa ngồi nữa quỳ trên đất: “Con nhìn bộ dạng bây giờ của con đi kìa, một người phụ nữ lại có thể biến con thành như vậy.”

Lưu Nguyên Hào nâng mắt lên nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn trước mặt mình, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo xen lẫn châm chọc, đôi mắt mang đầy sương mù dày đặc dấy lên vẻ thất vọng: “Tôi là người có trái tim, mà ông thì không có.”

Lưu Đình mặt không cảm xúc, đây là người lớn đang nhìn một đứa con nít ăn vạ cáu kỉnh không chịu đứng dậy từ dưới đất, cứ nhìn Lưu Nguyên Hào như thế, nhẹ nhàng nâng một chân lên giẫm đạp vào Diêu Lan Hạ trong bức ảnh, một giọng nói vô cùng châm chọc: “Loại phụ nữ như thế này, từ trong xương cốt đã hèn mọn bạc tình bạc nghĩa, con à, con nên nhìn thấu từ sớm đi, như vậy cũng tốt cho con.”

Lưu Nguyên Hào a một tiếng: “Đi ra ngoài cho tôi.”

Lưu Đình vỗ vai anh giống như là người lớn đang vỗ vai của trẻ con: “Đàn ông lại có thể bị một người phụ nữ đánh bại, ba sẽ không hoàn toàn giao tập đoàn cho đâu.”

Nói xong, ông ta xoay người lại, lòng bàn chân đạp lên tấm ảnh chụp, hung hăng giày xéo một cái rồi đi ra ngoài.

Lưu Nguyên Hào vuốt mặt, nhắm mắt lại.

Lúc này, điện thoại của Lưu Nguyên Hào vang lên, âm thanh chấn động, cậu Hào ngồi ở trên ghế sa lông nhắm mắt không thèm nhìn.

Điện thoại di động vang lên một hồi, không có động tĩnh.

Vũ Trúc Ngọc bưng đồ ăn mà mình tự làm đi lên, đứng ở ngoài cửa liền nhìn thấy bóng lưng chán nản của con trai, ngón tay nắm chặt khay thức ăn, thật lâu sau mới lên tiếng: “Nguyên Hào..."

“Ra ngoài!” Giọng nói của người đàn ông đã thiếu mất lệ khí, nhưng vẫn lạnh lùng như thế.

Vũ Trúc Ngọc cẩn thận đi đến trước mặt anh, khóe mắt liếc nhìn ảnh chụp dưới đất, sau đó ánh mắt hoàn toàn tập trung vào người con trai: “Ăn một chút gì đi, cả ngày hôm nay con không ăn gì rồi, cứ tiếp tục như vậy thì sức khỏe không chịu đựng được đâu, vết thương phẫu thuật của con..."

“Đi ra ngoài, đem đồ ăn ra ngoài.”

Lần này, anh không thể khống chế mà phẫn nộ, bóng lưng không cử động, giọng điệu lại lạnh đến thấu xương.

“Mẹ đi ra ngoài, cơm tối để ở đây, con nhất định phải ăn đó.”

Cửa đóng lại.

Chiếc điện thoại phiền phức lại bắt đầu chấn động.

Lưu Nguyên Hào cầm lấy điện thoại dùng sức ném vào tường.

Điện thoại rơi xuống đất một cái bộp, hoàn toàn yên tĩnh.

Mai Khánh Vân nhìn cuộc gọi bị tắt máy, ngồi trên cái giường lớn xa hoa thoải mái, ấm ức nói: “Chị họ, anh Hào không nhận điện thoại của em.”

Cao Dĩnh Nhi ôm lấy vai của cô ta: “Nó không chừng là bây giờ anh ta đang đau lòng.”

“Còn có cái gì mà không chừng nữa? Không phải là lúc nãy Vũ Trúc Ngọc đã nói rồi à, có người chụp được ảnh chụp của Diêu Lan Hạ và Đào Khánh Trần ở bên nhau, bây giờ anh ấy còn có gì mà phải do dự nữa chứ.”

Móng tay trắng nõn của Cao Dĩnh Nhi được cắt tỉa không có dấu vết, chậm rãi chạm vào màn hình điện thoại, phát ra tiếng vang vụn vặt: “Người còn chưa chết, trái tim sẽ không chết, có hiểu không?”

Trên gương mặt không còn lớp son phấn của Mai Khánh Vân, có thể nhìn thấy được cả những vết nhăn, lần ở cữ này, cô ta rất không yên tĩnh, cơ thể bị phản vệ, tổn thương rất lớn.

“Người chưa chết, chị họ có ý gì chứ?”

Cao Dĩnh Nhi nhéo gương mặt của Mai Khánh Vân, nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Thứ mà chỉ muốn cùng với thứ mà em muốn đều gặp phải chướng ngại như nhau, điểm khác biệt đó chính là em bỏ ra thời gian ba năm mà vẫn không thể diệt trừ chướng ngại, nhưng mà chị lại không có nhiều kiên nhẫn như thế.”

Kenya, châu Phi.

Diêu Lan Hạ nắm chặt tay chờ đợi kết quả xét nghiệm của sản phụ, trái tim kéo cao đến cổ họng, biểu cảm khẩn trương gần như là muốn vỡ nát.

“Sao vậy? Kết quả như thế nào, rốt cuộc... là như thế nào?”

Diêu Lan Hạ bắt lấy cánh tay của Đào Khánh Trần, ánh mắt nóng rực gắt gao nhìn chằm chằm vào anh ta: “Đừng có nhìn tôi như thế, anh... anh nói chuyện đi.”

Tờ giấy xét nghiệm ở trong tay của Đào Khánh Trần thiếu chút nữa là bị anh ta dùng sức lực của ngón tay mà cắt thành hai nửa, ánh mắt đỏ bừng không biết là vui vẻ hay là sợ hãi: “Lan Hạ..."

Mắt của cô đột nhiên mở to, trái tim như muốn dừng lại.

Đào Khánh Trần bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, dùng sức mà ôm thật chặt người phụ nữ vào trong ngực, nắm chặt lấy gáy của cô, dán mặt cô vào lồng ngực mình, nước mắt nóng hổi, anh ta vui đến phát khóc.

“Lan Hạ, kết thúc rồi, đừng sợ nữa, không cần phải sợ cái gì hết.”

Bị anh ta ôm vào trong ngực, cô nhất thời sửng sốt, mắt trợn tròn: “Đào Khánh Trần, anh không sao đó chứ? Có phải là bị sợ đến choáng váng rồi không, thời gian của tôi không còn nhiều nữa à?”

“Không phải, đồ ngốc này, em đúng là một đồ ngốc mà, tôi cũng không phải là kẻ ngốc, tôi ngốc hơn em, ha ha.”

Anh ta vừa khóc rồi lại cười, Diêu Lan Hạ thật sự ngớ người, rốt cuộc là người đàn ông này bị cái gì vậy?

“Em căn bản không có bị bệnh AIDS, không có.”

Anh ta vui vẻ nâng mặt của cô lên, bóng dáng cao lớn đưa cô vào trong bóng mát, thay cô chặn mất ánh mặt trời nóng hổi, trong mắt là sóng biển vui mừng, trong đáy mắt như lăn lộn, hoàn toàn bao quanh người phụ nữ.

Diêu Lan Hạ có hơi mông lung, đôi đôi mắt long lanh sau khi mở to thì không thu hồi lại được, một hồi lâu sau, cô mới hồi thần: “Đào Khánh Trần, anh không biết nói đùa gì hết, giống như là đang dỗ một đứa con nít.”

Sao lại có thể đùa giỡn như vậy được chứ?

“Đồ ngốc này, tôi rất chắc chắn đây là thật, từ lúc đầu tôi cũng không dám tin tưởng, cho nên tôi lại làm thêm một lần nữa ngay trong đêm. Lần thứ hai là dùng máu của em làm, tôi xác định trong máu của em không có virus gì hết, ngay cả virus cảm mạo cũng không có.”

Nước mắt của Diêu Lan Hạ trào ra, hai tay nắm chặt lấy cổ áo của Đào Khánh Trần: “Anh nói thật hả?”

“Thật chứ, 100%.”

Diêu Lan Hạ buông cổ áo của anh ta ra, đôi môi run rẩy: “Tôi muốn về nước H, tôi muốn trở về.”

Cô muốn đi tìm Lưu Nguyên Hào, cô không muốn phải chờ đợi thêm một khắc nào nữa.

Tay của Đào Khánh Trần cũng buông lỏng, tờ giấy xét nghiệm bị gió thổi bay bay đi thật xa.

Diêu Lan Hạ giật mình, tỉnh táo lại, thấy áy náy mím môi: “Tôi xin lỗi... tôi, ý của tôi là tôi muốn thanh minh cho mình, tôi cũng không có bệnh, không có ý gì khác..."

Đào Khánh Trần im lặng mỉm cười, đau lòng à? Đau chứ, rất đau.

Anh ta đã từng nghĩ nếu như nói tin tức cho cô biết, anh ta sẽ không thể có được cô. Nhưng mà anh ta cũng không đành lòng nhìn thấy cô đau lòng khổ sở, không đành lòng nhìn cô một mình rơi nước mắt.

“Mặc kệ em có ý gì, tôi đều sẽ ủng hộ em, có điều bây giờ thân phận của em là bị trục xuất ra khỏi nước ngoài, cho nên, nếu như không có lệnh hủy bỏ của đại sứ quán thì em không thể quay về.”

Diêu Lan Hạ gật đầu, rốt cuộc lý trí cùng với trí thông minh cũng đã trở về.

“Để tôi đến đại sứ quán hỏi cho rõ...” Nói được một nửa, giọng nói của cô im lặng, Lưu Đình đã có thể tự mình vận dụng mạng lưới quan hệ để đưa cô ra nước ngoài, vậy thì sẽ không tùy tiện để cô trở về, sao cô lại ngốc như vậy chứ?

“Đừng có gấp mà, ít nhất là hiện tại biết em vẫn còn khỏe mạnh, em còn có nhiều thời gian và cơ hội, tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm kiếm quan hệ giúp cho em, nhanh chóng đi em trở về với vòng tay của tổ quốc.”

Diêu Lan Hạ ngoan ngoãn gật đầu: “Được, cảm ơn anh,.” Nói xong, tay cô níu lấy gốc áo của anh ta: “Tôi xin lỗi..."

“Bác sĩ Diêu, ngoại trừ cảm ơn và xin lỗi, em có biết nói câu nào khác không hả? Nghe nhiều rồi, lỗ tai sẽ miễn dịch, sinh ra kháng thể và sau này không thể hấp thu được nửa.”

“Được được được, vậy có đói bụng không?”

“Đói.”

Diêu Lan Hạ cắn răng, báo cáo kiểm tra sức khỏe xảy ra sai lầm, vậy chắc chắn số liệu kiểm tra sức khỏe lần thứ hai mà Cao Dĩnh Nhi đưa cho cô cũng là giả.

Cho nên, đây là Cao Dĩnh Nhi cố ý hãm hại, mục đích là để ép buộc cô rời khỏi nhà họ Lưu.

Tâm cơ cùng với thủ đoạn của người phụ nữ này, suy nghĩ tới mà thấy thật sự sợ hãi.

Trên sườn núi, có một y tá mặc áo trắng đứng nhìn bốn phía, bấm điện thoại.

Viện phó Cao, cô ta đã biết sự thật rồi, làm sao bây giờ đây?”

Biết rồi à, nhanh như vậy?

Cao Dĩnh Nhi đóng cửa phòng làm việc, đè thấp giọng nói xuống: “Còn có hành động gì khác không?”

“Cô ta đang đi ăn cơm với viện phó Đào? Hai người rất vui vẻ.”

Rất vui vẻ, à ha ha.

“Hoàn thành chuyện này, sau khi trở về từ Kenya, vị trí y tá trưởng chính là của cô.”

“Chị cứ yên tâm đi.”

“Tốt lắm, nghe đây..."

Y tá vừa mới tắt điện thoại, đột nhiên vùng núi lại rung chuyển.

“Động đất, có động đất!”

“Chạy nhanh lên đi, chạy đến vùng đất bằng tránh khỏi đồi núi dốc, tránh khỏi những căn nhà, nhanh lên.”

“Ừm!”

“Ầm ầm!”

Từng tiếng hét chói tai, âm thanh nhà cửa sụp đổ, thanh thế của vài ngôi làng làm chấn động ở vùng đất bao la, mặt đất xé toạc ra thành một khe hở rộng khoảng một mét, gia súc rơi sâu vào trong vết nứt đó.

“A, cứu tôi.”

“Chạy đi, nhanh lên, đừng quay đầu lại.”

Lòng bàn chân giống như đạp lên phong hỏa luân, lúc chạy trốn thì ai nấy cũng là quán quân chạy trăm mét vượt rào cản, có người vừa chạy vừa hét, có người vừa chạy vừa kêu.

“Dụng cụ y tế, Đào Khánh Trần, chúng ta phải mang đồ ra ngoài.”

Sau trận động đất, con số thương vong tăng mạnh, những người sống sót nếu mà không có dụng cụ y tế thì cũng sẽ tử vong.

“Được.”

Hai bóng người quay trở lại nhà kho chứa dụng cụ y tế, trận động đất đã làm lật úp khu chứa đồ, đập phá đồ đạc, Diêu Lan Hạ đẩy một chiếc xe lạch cạch đi đến chỗ để thuốc.

“Mau ra ngoài, nhà sắp sập rồi.”

“Penicillin, penicillin! Là nhu yếu phẩm.”

Diêu Lan Hạ nhảy lên kệ lấy thuốc, hộp giấy to lớn nghiêng qua rồi rơi xuống.

“Bộp!”

Đào Khánh Trần xoay người ngăn cản trước mặt Diêu Lan Hạ, cái hộp thuốc đập trúng sau lưng anh ta.

“Đào Khánh Trần.”

“Đi ra nhanh đi.”

“Đi cùng nhau.”

“Đi cùng nhau.”

Đào Khánh Trần đẩy xe một cái vèo ra đến cửa, ôm lấy Diêu Lan Hạ thả người nhảy một cái.

“Rầm!”

Nhà kho chứa đồ ầm vang sụp đổ.

Hai người nằm rạp trên mặt đất, đột nhiên lại nở nụ cười, chỉ sợ là lúc chạy trốn thoát thân, chỉ có hai kẻ ngốc là Diêu Lan Hạ và Đào Khánh Trần mới nở nụ cười.

Hai người bỏ chạy từ dưới đất, đẩy xe chạy thẳng một đường ra mảnh đất trống ở phía trước.

Gió táp hung hăng thổi lên trên mặt, chiếc khăn lụa mà Diêu Lan Hạ dùng che mặt xoạc một cái, bị gió lớn thổi đi.

“Lan Hạ, nhanh lên.”

Đào Khánh Trần vội vàng nắm chặt tay của Diêu Lan Hạ, dùng cả cơ thể của mình để che chở cho cô: “Đi theo tôi.”

Người trong thôn đứng trên một mảnh đất bằng ở bên cạnh nhìn phòng ốc đều đã sụp đổ, không có cái nào may mắn tránh được.

Con đường bị sụp, thông tin gián đoạn, sau trận động đất, những ngôi làng cùng với mấy trăm km xung quanh đều trở thành tử thành.

Khói bụi cuồn cuộn cuối cùng cũng đã yếu đi sau một tiếng đồng hồ, cơn động đất đầu tiên cũng đã tạm thời dừng lại.

Diêu Lan Hạ ngồi liệt trên đất, ngước mắt lên nhìn khung cảnh bừa bộn, một quê hương tươi đẹp đột nhiên lại bị hủy hoại sạch sẽ.

Có bao nhiêu mạng người, nói mất là mất.

“Bác sĩ Diêu, trời đất ơi, bác sĩ Diêu, sao cô lại ở đây!”

“Không thể nào, thật sự là cô hả? Mấy ngày trước vẫn luôn che mặt, còn lấy bệnh AIDS ra để hù dọa chúng tôi chính là cô đó à.”

“Bác sĩ Diêu, cô lại có nhóm máu gấu trúc.”

Không có mang khăn che mặt, Diêu Lan Hạ mới phát hiện lực ảnh hưởng của cô ở bệnh viện vẫn là rất lớn, một nhóm bác sĩ y tá đều xem cô như là thần tượng.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT