Lọc Truyện

Trở Về Năm 1988

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Lúc Cao Lương gặp lại Khuông Tú Mẫn, cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nên dùng tâm tình gì để nói chuyện với bà. Trong lòng cô phê bình kín đáo chuyện Khuông Tú Mẫn đối đãi với Lý Tuấn Nghị, nhưng mặc kệ như thế nào, đối phương rốt cuộc vẫn là mẹ của Lý Tuấn Nghị, hơn nữa khả năng còn không quá thích mình qua lại với Lý Tuấn Nghị, đặc biệt Khuông Tú Mẫn nếu biết Lý Tuấn Nghị chuyển nhượng cổ phần cho mình, vậy khẳng định muốn sập trời.

Nhưng mà Khuông Tú Mẫn cũng không có hỏi chuyện cổ phần, bà tận lực dùng tâm thái bình thản đối mặt với Cao Lương, Cao Lương lường trước Lý Tuấn Nghị hẳn là không nói chuyện cổ phần, liền thoáng thả lỏng chút, cổ phần tuy rằng chuyển nhượng cho mình, nhưng nó cũng không phải của mình, cô chỉ đứng tên mà thôi, nếu bởi vì chuyện này sinh ra khoảng cách trong quan hệ hai người, Cao Lương sẽ cảm thấy mình phi thường oan uổng.

Buổi tối Cao Lương theo thói quen nấu cơm, đang xào đổ ăn thì bà Vương tới: "Lương Lương, quên nói với cháu, đêm nay bà tự ăn nhà, không tới nhà cháu ăn, cháu làm ít đồ ăn thôi."

Cao Lương đang xào rau dừng một chút: "Làm sao vậy, bà? Cháu làm xong rồi."

Bà Vương nhỏ giọng nói: "Mẹ Tuấn Nghị mẹ nói ở nhà cháu ăn suốt không tốt, hôm nay tự mua đồ ăn, ở nhà làm."

Cao Lương trầm mặc một lúc lâu, nếu không phải bà Vương nhắc nhở, đồ ăn đều cháy hết rồi. Cao Lương nhỏ giọng hỏi: "Bà, có phải dì không thích cháu không?"

Bà Vương vội xua tay: "Lương Lương cháu đừng nghĩ nhiều. Mẹ Tuấn Nghị muốn ở nhà một thời gian, thẳng đến khi ba Tuấn Nghị về, cho nên cũng không hay khi ở nhà cháu ăn mãi. Cháu đừng lo lắng, không phải mẹ Tuấn Nghị không thích cháu, hơn nữa nó lại không thường ở nhà, tương lai các cháu cũng sẽ không ở chung, giống bà đi, ở xa, không có mâu thuẫn gì hết."

Cao Lương nghe bà khuyên giải an ủi, cười cười, nhưng nụ cười cũng không tới đáy mắt, cô múc đồ ăn ra: "Bà, cháu làm hơi nhiều đồ ăn. Bà mang cá chạch về đi, đây là món anh Tuấn Nghị thích."

Bà Vương cười, nói: "Vậy được, để bà mang về."

Lý Tuấn Nghị từ chỗ Dương Trung Hoa về, thuận tiện mang xe đạp Cao Lương về theo, đây là ưu điểm khi có cánh tay dài, anh có thể lái xe bằng một tay, một tay đỡ chiếc xe trống. Cao Lương thấy anh, buồn cười: "Sao anh lợi hại như vậy, đi xe còn có thể mang xe của em về."

Lý Tuấn Nghị đắc ý nhướng mày: "Anh vẫn luôn lợi hại như vậy, không phải giờ em mới biết đi?"

"Là giờ mới biết được anh còn có kĩ năng này." Cao Lương nhịn không được gật đầu cười, cô biết Lý Tuấn Nghị rất lợi hại, nhưng cụ thể biểu hiện ở phương diện nào, cô còn chưa rõ lắm, xem ra Lý Tuấn Nghị chính là hộp chocolate của cô, mỗi một viên đều là kinh hỉ.

Lý Tuấn Nghị nghịch ngợm nháy mắt với cô: "Anh biết nhiều lắm, em chậm rãi khai quật nhé. Có thể ăn cơm chưa? Anh ngửi thấy mùi thơm, em nấu gì thế?"

Cao Lương do dự một chút, nói: "Anh không ăn bên này đâu, vẫn là về nhà ăn đi?"

Lý Tuấn Nghị chớp mắt: "Nhà anh cũng làm cơm?"

"Ừm, dì làm." Cao Lương gật đầu, "Anh vào xem đi, có cái gì muốn ăn thì múc hai chén về, em bảo bà múc cá chạch về rồi."

Lý Tuấn Nghị bất đắc dĩ mà thở dài, đi theo Cao Lương vào phòng. Cao Cường phồng má nói: "Anh Tuấn Nghị, hôm nay nhà em không có cá chạch ăn."

Lý Tuấn Nghị nhìn bốn, năm món ăn trên bàn, hiển nhiên đều là Cao Lương tỉ mỉ làm, chuẩn bị cho mọi người tới ăn cơm, không nghĩ tới mẹ mình lâm thời thay đổi, Lý Tuấn Nghị nhăn mày lại, sau đó nở nụ cười: "Muốn ăn đương nhiên là có, Cường Cường ăn với anh, bưng đồ ăn qua nhà anh ăn, đều tới nhà anh ăn đi."

Cao Cường nhảy dựng lên: "Được ạ!"

Cao Lương nghẹn họng mà nhìn trân trối Lý Tuấn Nghị, cư nhiên còn có thể xử lý như vậy? Cô do dự một chút: "Như vậy được không?"

Lý Tuấn Nghị bưng bát canh lên, cười nói: "Có cái gì không tốt? Chúng ta ở nhà em ăn nhiều bữa như vậy, bà ăn ở nhà em hơn một năm, tới nhà anh ăn bữa cơm còn không được? Hơn nữa còn tự mang đồ ăn!"

Lý Tuấn Nghị nói vậy, Cao Lương cũng thản nhiên: "San San, em bưng cơm qua, chúng ta cùng qua."

Bà Vương vừa nghe mấy chị em Cao Lương muốn tới nhà mình ăn cơm, hưng phấn không thôi, người già thích náo nhiệt, cũng sớm đã có thói quen ăn cơm ở nhà Cao Lương, hiện giờ qua nhà mình ăn cơm, còn hơi không thấy thích ứng.

Khuông Tú Mẫn thấy con trai tự chủ trương mang theo người trở về ăn cơm, hơn nữa còn mang theo cả đồ ăn, đương nhiên khó mà nói cái gì, chỉ nói: "Dì làm đồ ăn không bằng Cao Lương, mọi người không cần ghét bỏ."

Đương nhiên không ai ghét bỏ, lúc ăn cơm, mọi người đều chủ động gắp món Cao Lương làm, bởi vì Cao Lương và Khuông Tú Mẫn nấu ăn thực sự chênh lệch. Chỉ có Cao Lương và bà Vương còn chiếu cố tâm tình Khuông Tú Mẫn chút, ăn không ít đồ bà làm, những người khác chỉ nếm một chút. Cuối cùng ăn xong, dư lại chủ yếu đều là món Khuông Tú Mẫn làm. Cao Lương hoà giải nói: "Đêm nay đồ ăn hơi nhiều."

Cao San là đứa bé tinh ý, vội cười tủm tỉm mà nói: "Đồ ăn dì làm rất ngon."

Khuông Tú Mẫn yên lặng mà cất đồ ăn mình làm vào tủ lạnh. Cao Lương nhìn bà, muốn nói lại thôi, cảm thấy nói cái gì cũng không thích hợp, Lý Tuấn Nghị gọi cô ra ngoài, giúp cô khỏi tình huống xấu hổ, hai người đi ra bên ngoài hóng mát nói chuyện phiếm, nói đúng ra là hẹn hò.

Tình nhân ở bên nhau không bao giờ hết đề tài, cho dù toàn mấy chuyện không có dinh dưỡng. Bóng đêm bao trùm, ngôi sao đều bắt đầu mệt mỏi chớp mắt, lần thứ hai Cao Lương ngáp, Lý Tuấn Nghị nói: "Ngày mai em cùng đi tới chỗ Trung Hoa ăn cơm đi."

Cao Lương buông tay, cười lắc đầu: "Em không đi, mấy anh em các anh cứ tâm sự đi, nếu em đi mọi người lại không tiện nói chuyện, bất quá chú ý đừng uống nhiều quá, đặc biệt cũng không được ăn quá cay." Cao Lương biết, mặc kệ là người yêu hay vợ chồng, đều phải có không gian riêng của mỗi người, không thể nhìn chằm chằm đối phương 24/24 giờ, đặc biệt là phải cho đối phương có không gian ở cùng bạn bè.

Lý Tuấn Nghị cũng không kiên trì: "Được, đều nghe em. Đã khuya, em mệt mỏi rồi đúng không? Mau đi ngủ sớm một chút, tối ngày mai sẽ lên xe lửa."

Cao Lương cũng không kiên trì: "Được. Em đi về đây." Nói xong đứng lên, lúc cô xoay người bị Lý Tuấn Nghị kéo tay trở về, cả người mất đi trọng tâm, lảo đảo ngã vào trong lòng ngực Lý Tuấn Nghị, Cao Lương còn không kịp kinh hô ra tiếng, đã bị Lý Tuấn Nghị hôn lên, nụ hôn này tới thực mau kết thúc cũng rất mau, Lý Tuấn Nghị cười khẽ: "Được rồi, thăm hỏi hằng ngày. Em về đi."

Cao Lương che môi, mặt đỏ tim đập mà chạy chậm trở về nhà. Lý Tuấn Nghị nhìn bóng dáng xinh đẹp của Cao Lương, li3m môi cảm nhận dư cảm, không phải không muốn hôn sâu, mà là sợ không khống chế được, Cao Lương còn nhỏ.

Trưa ngày hôm sau, Cao Lương nói với các em chuyện mình đi Quảng Châu, Cao San có chút lo lắng hỏi: "Bao lâu thì chị về?"

Cao Lương nói: "Hẳn là cần mấy ngày, chờ xong việc chị sẽ trở lại. Thu Lan nói sẽ ở nhà giúp các em nấu cơm, các em phải nghe lời, chủ động học tập nha."

Cao San cùng Cao Cường đều tề gật đầu: "Dạ biết."

Cao Lương lại dặn Vương Thu Lan, nếu có chuyện gì liền đi tìm bà Vương, Ngô Tài Thuận đưa vịt lại đây liền thu trước, cân xong ghi sổ, chờ mình đã trở lại lại rồi thanh toán.

Vào ban đêm, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị lên xe lửa đi Quảng Châu. Vương Song Hỉ giúp bọn mua hai vé nằm phiếu, ngủ một giấc là có thể đến nơi. Chín giờ rưỡi lên xe lửa, trong xe còn chưa tới thời gian tắt đèn, loại xe lửa sơn màu xanh kiểu cũ này, tàu dừng thì quạt liền đóng, cho nên giường nằm trong xe dù ít người cũng rất oi bức, mọi người đều không ngủ được, có mấy người hoặc ngồi hoặc đứng xem náo nhiệt giết thời gian, Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương mới vừa lên xe tự nhiên là đối tượng bị bọn họ chú ý.

Vương Song Hỉ mua cho bọn họ 1 vé giường dưới, 1 vé giường trên, bất quá giường dưới đã bị người khác chiếm. Lý Tuấn Nghị nhìn một chút, một ông chú tóc bạc đầy đầu đang nằm trên giường của mình, anh vỗ nhẹ cánh tay ông lão: "Ông ơi, chào ông, đây là chỗ nằm của cháu, xin hỏi chỗ nằm của ông ở đâu?"

Ông lão không trả lời, bà lão đối diện nói: "Đó là ông lão nhà tôi, ông ấy có điểm không thoải mái, liền ngủ ở chỗ đó. Giường của chúng tôi vốn là giường tầng 2, nếu không tôi nhường lại cái giường này cho 2 người, tôi ngủ phía trên."

Lý Tuấn Nghị nói: "Bà ơi, không cần, ông bà ngủ giường dưới đi, chúng cháu tuổi trẻ, bò lên bò xuống dễ dàng, chúng cháu ngủ giường trên. Không sao đi?" Câu cuối cùng là nhìn Cao Lương nói.

Cao Lương hiểu ý mà mỉm cười gật đầu.

"Cảm ơn cháu, thật một chàng trai tốt bụng......" Bà lão vô cùng cảm kích, nói một sọt lời hay.

Cao Lương nghe đều nhịn không được muốn cười, nhìn Tuấn Nghị nháy mắt, Lý Tuấn Nghị có chút bất đắc dĩ mà làm mặt quỷ. Cũng may rất nhanh xe lửa đã khởi hành, quạt cũng chuyển động, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị ngồi ở dưới hóng mát một hồi, sau đó từng người lên giường trên. Giường tầng 2 đối với Cao Lương còn có thể miễn cưỡng ngồi được, nhưng đối với Lý Tuấn Nghị cao to như vậy thì hơi thấp, rất dễ bị đập đầu, bất quá ra bên ngoài tự nhiên cũng không thể quá chú ý.

Mới vừa đi không bao lâu, liền tắt đèn, hai người mới vừa nhắm mắt lại không bao lâu, liền nghe thấy phía dưới truyền ra tiếng hít thở trầm trọng, chỉ chốc lát sau bà lão kinh hô: "Lão nhân, lão nhân, mau tỉnh tỉnh, ông làm sao vậy?" Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương đều vội ngồi dậy, Lý Tuấn Nghị dùng sức quá mạnh, đầu đập vào thành giường, Cao Lương nghe thấy động tĩnh, cảm thấy đầu mình muốn đau theo: "Anh không sao chứ, anh Tuấn Nghị?"

Lý Tuấn Nghị xoa đầu nói: "Anh không có việc gì. Bà ơi, ông làm sao vậy?" Anh vừa nói vừa trực tiếp nhảy xuống.

Trong khoang xe chỉ có hai cái đèn nhỏ ở 2 bên, ánh sáng mờ mịt, Cao Lương sờ bò xuống, đi xem tình huống. Lý Tuấn Nghị nhìn một chút: "Có thể là bị cảm nắng, để cháu đi kêu nhân viên tàu tới."

Cao Lương đột nhiên nhớ tới chính mình mang theo Hoắc Hương Chính Khí Thủy, liền nói: "Chỗ em có Hoắc Hương Chính Khí Thủy, em tìm một chút."

Lý Tuấn Nghị nói: "Cao Lương, em đi tìm thuốc xem, anh đi tìm người."

Vì thế hai người phân công nhau, Cao Lương tìm được thuốc đưa bà lão cho chồng uống. Chỉ chốc lát sau Lý Tuấn Nghị mang theo nhân viên tàu trở lại, nhân viên tàu bật đèn pin, kiểm tra cho ông lão một chút: "Ông khá hơn chút nào không?"

Ông lão uống viên thuốc của Cao Lương đã bớt th ở dốc, bà lão nói: "So với vừa rồi đã đỡ chút rồi. Cảm ơn mọi người!"

Xe lửa cũng không có bác sĩ, nhân viên tàu nói: "Mọi người chú ý quan sát một chút, để tôi thử tìm xem, nhìn xem trên xe có nhân viên y tế không." Thật sự là lão nhân tuổi quá lớn, nhân viên cũng không dám qua loa.

Đợi đại khái nửa giờ, nhân viên tàu mang đến một vị bác sĩ, đối phương kiểm tra qua cho ông cụ, nói là bị cảm nắng, uống Hoắc Hương Chính Khí Thủy xong thì tình huống đã có chuyển biến tốt đẹp, dặn người nhà chú ý quan sát để tránh tái phát.

Đêm nay bà lão kia cơ hồ không ngủ, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị cũng không thể ngủ, vẫn luôn nghe động tĩnh phía dưới. Trong lòng bọn họ suy nghĩ, ông bà đã lớn tuổi như vậy, sao còn ngồi xe lửa đi xa, con cái trong nhà cũng dám yên tâm.

Hừng đông, xe lửa tiến vào địa phận Quảng Đông, nhưng phải 2 tiếng nữa mới tới ga Quảng Châu. Ông lão bị cảm tối hôm qua cũng đi Quảng Châu, nói chuyện phiếm mới biết là 2 ông bà tới chỗ con trai, nói con trai đã là việc ở Quảng Châu rất nhiều năm, hiện giờ bọn họ lớn tuổi, con trai muốn hai ông bà tới ở bên người để phụng dưỡng. Hai ông bà khen ngợi Lý Tuấn Nghị và Cao Lương không dứt miệng, bà lão cười tủm tỉm mà nhìn bọn họ: "Các cháu đúng là người tốt, là hai vợ chồng đi?"

Cao Lương ngượng ngùng mà cười: "Không phải ạ."

Lý Tuấn Nghị cũng đồng thời nói: "Đúng vậy." nghe được Cao Lương nói vậy lại bổ sung, "Cô ấy là đối tượng của cháu, trước mắt còn chưa kết hôn."

Bà lão cười gật đầu: "Không tồi, không tồi, đặc biệt xứng đôi."

Thời điểm uống xe, Lý Tuấn Nghị thấy hành lý ông bà nặng, liền ra tay tới phụ một chút, mới vừa xuống xe, con trai hai vợ chồng già liền tới tiếp, nhìn dáng vẻ rất có năng lực, cư nhiên còn có thể vào trong ga đón người. Đó là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, mang mắt kính, bộ dáng cán bộ, quần áo sạch sẽ, nghe cha mẹ nói Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương đã giúp bọn họ đại ân, tức khắc vươn tay cầm thật chặt tay Lý Tuấn Nghị: "Quá cảm ơn. Đây là danh thiếp của tôi, các cô cậu ở Quảng Châu gặp khó khăn gì, có thể gọi điện thoại tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giúp 2 người trong khả năng của mình."

Lý Tuấn Nghị tiếp nhận danh thiếp, mặt trên viết xx khu chính phủ xx trưởng phòng Triệu Trường Thanh: "Vậy cảm ơn Triệu trưởng phòng."
Danh sách truyện HOT