Lọc Truyện

Trở về từ thế giới Thần Ma

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trương Nghĩa Quốc hoàn toàn không ngờ được rằng, Ngụy Thạch lại tham lam, muốn ăn chặn nhiều đến thế.

Điều này khiến cho ông ta ớn lạnh sống lưng.

Đúng lúc này, điện thoại của Ngụy Thạch đột nhiên đổ chuông.

"Cái gì? Tên khốn Lưu Thuận Phong ấy lại dám tới công ty của tao gây chuyện sao?", Ngụy Thạch lẩm bẩm mấy câu, sắc mặt tối sầm lại, nhanh chóng tắt điện thoại.

Khoảng thời gian ông ta tới Tân Hải gần đây, ở bên Liên Châu xảy ra chút rắc rối.

"Cường Tử, chuyện bên nhà họ Trương giao cho cậu giải quyết, phải ký được hợp đồng cho tôi, ông đây phải quay về Liên Châu trước, tìm tên khốn Lưu Thuận Phong”, Ngụy Thạch hung hăng nói, tức giận ngút trời, cơ trên mặt cũng rung lên.

Mặc dù Ngụy Thạch là ông trùm ở Liên Châu nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng có thể ngồi vững ở vị trí này, hơn nữa Liên Châu nước sâu không đáy, rất nhiều người đều đang chờ ông ta ngã xuống, sau đó đường đường chính chính thay thế vị trí của ông ta.

Trong đó, Lưu Thuận Phong - người làm công tác phân phối vận chuyển ở Liên Châu là kẻ khiến ông ta căm tức nhất.

"Yên tâm đi đại ca, chút việc này em có thể giải quyết nhanh gọn”.

Cường Tử đáp lại, Ngụy Thạch thấy vậy thì nhanh chóng dẫn theo mấy tên đàn em quay về Liên Châu.

Trương Nghĩa Quốc thấy Ngụy Thạch rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy gã đàn ông vạm vỡ Cường Tử thì ông ta vẫn vô cùng sợ hãi.

"Ông chủ Trương, ông chủ của chúng tôi nói rồi, bây giờ chuyện hợp đồng giao cho tôi giải quyết”.

Mặt Cường Tử không chút cảm xúc, có điều lại khiến cho Trương Nghĩa Quốc sợ hãi lùi lại phía sau vài bước.

Cường Tử lại bước lên trước, hung hăng nhét tài liệu vào trong tay của Trương Nghĩa Quốc.

Trước khi Ngụy Thạch tới Tân Hải cũng biết nhìn xa trông rộng nên đã soạn hợp đồng sẵn, chỉ cần người nhà họ Trương kí tên nữa là xong.

Trương Nghĩa Quốc nhìn tình hình trước mặt, đánh giá thiệt hơn, với tình hình hiện giờ, bọn họ hoàn toàn không thể từ chối, nếu có chút sơ suất, nói không chừng sẽ bị mấy tên đàn em này của Ngụy Thạch giết chết nơi rừng núi hoang vắng mà không có người biết.

"Tôi ký!", Trương Nghĩa Quốc bất đắc dĩ nói.

"Tốt lắm, ông chủ của chúng tôi rất thích hợp tác với người thông minh”.

Không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành ký tên lên bản hợp đồng, dù sao trang viên này là tài sản dưới tên của bốn người, Trương Trung Hán và ba đứa con trai.

Mà bây giờ Trương Nghĩa Quốc đã ký tên, cũng có nghĩa là một phần tư quyền tài sản đã được chuyển nhượng lại.

"Anh, nếu biết cách khai phá, đây chính là một vụ làm ăn lời tiền tỷ đấy, cứ giao quyền tài sản ra như vậy thì quá rẻ mạt rồi!"

Chú tư Trương Nghĩa Dân cảm thấy rất bất bình.

Đây quả thật là hành vi của bọn cướp của.

"Đừng nói nữa!", Trương Nghĩa Quốc nhanh chóng liếc mắt ra hiệu với em trai.

Trương Nghĩa Dân không phải là tên đầu gỗ, cũng đã nhận ra tình hình không ổn lắm.

"Ông có ký hay không?"

Cường Tử ép sát lại gần trước mặt Trương Nghĩa Dân, từ trên cao nhìn xuống khiến cho Trương Nghĩa Dân cảm giác được áp lực vô cùng lớn.

"Được rồi, tôi cũng ký!", Trương Nghĩa Dân chỉ có thể thuận theo.

Cứ như vậy, bọn chúng đã lấy được một nửa quyền tài sản để khai phá ngọn núi Nam Sơn, còn lại một nửa vẫn nằm trong tay của Trương Trung Hán và Trương Nghĩa Quân.

"Anh Cường Tử, anh xem, có một thứ đồ cổ ở bên này”, một tên đàn em ở bên cạnh nói lớn.

Cường Tử dẫn theo vài người đi qua đó, mấy người Trương Nghĩa Quốc cũng cúi đầu ủ rũ theo sát bọn chúng.

Haizz, thứ đáng giá nhất nhà họ Trương là ngọn núi Nam Sơn đã bị bán rẻ như vậy rồi, mấy người bọn họ đều cảm thấy đáng tiếc nhưng dù sao cũng tốt hơn là toàn bộ đều chui vào túi của chú ba.

Ngụy Thạch nói cũng không sai.

Nhà họ Trương đã không còn đứng vững ở Tân Hải nữa rồi.

Vậy nên nhân lúc nhà họ Trương còn chưa táng gia bại sản thì phải vơ vét tiền của mới là điều đúng đắn.

"Cái vạc ở chỗ này, anh xem, xung quanh còn có bàn đá và ấm trà, giống như có người sống ở đây vậy”, tên đàn em chỉ về phía trước nói.

Ở sâu trong rừng trúc, có một khoảng trống, đặt một chiếc ghế đá đơn giản dùng để nghỉ ngơi.

"Không đúng, trên ngọn núi này không phải là không có người sao?", Trương Nghĩa Quốc nhìn xung quanh, phát hiện khu vực này không có dấu vết của cỏ dại sinh sôi, hơn nữa đi tới bên cạnh chiếc bàn đá, trên mặt bàn cũng không dính bụi.

"Hẳn là một thứ đồ cổ đáng giá!", Cường Tử chú ý tới cái vạc đồng màu xanh đặt trên bàn, mặc dù dựa vào năng lực của hắn thì không thể biết được nó thuộc niên đại nào nhưng tóm lại có thể nhìn ra được sự phi phàm của thứ này.

Đặc biệt là khi vừa bước vào đây, trong không khí đã tản ra một mùi thơm.

"Chờ chút, không phải ở đây có người ở thật đấy chứ? Vị cao nhân mà ông cụ nói thật sự tồn tại sao?"

Nhìn tất cả mọi thứ ở xung quanh, đột nhiên trong đầu Trương Nghĩa Quốc nảy sinh ra suy nghĩ kỳ lạ này.

Không thể nào!

Cao nhân gì chứ, thời đại này làm gì có!

"Khiêng đi!", Cường Tử đứng bên chiếc vạc, kiểm tra vài phút rồi mở miệng nói.

Anh Cường Tử đã ra lệnh nên mấy người bên cạnh cũng nhanh chóng tới chuyển đi.

"Không đúng, thứ đồ cổ này sao lại nặng như vậy chứ! Hoàn toàn không khiêng lên được!"

Mấy người cùng nhau hợp lực lại, thế nhưng cái vạc đồng màu xanh này không chút xê xịch.

Bọn chúng lại cố sức, lộ cả hết cả gân xanh trên mặt nhưng cũng chỉ dịch chuyển được nửa mét.

"Lũ ăn hại!"

Cường Tử mắng một tiếng, bảo bọn chúng lùi ra sau đó tự mình khiêng.

Hai tay hắn ôm lấy cái vạc đồng màu xanh, một hơi nâng lên trên đầu rồi khiêng ra ngoài.

"Anh Cường Tử, bá vương nâng vạc, quả nhiên là trời sinh có sức mạnh ghê gớm!", có người ở bên cạnh tán thưởng nịnh nọt.

Có điều Cường Tử lại nhíu mày, thứ đồ cổ này thật sự cũng hơi nặng, mặc dù nhìn không lớn lắm, nhưng ngay cả hắn cũng phải dùng tới nửa sức lực mới có thể khiêng được.

"Bỏ xuống!"

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong rừng trúc.

Mọi người đều quay lại nhìn phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một người đàn ông dáng người hơi gầy yếu, lẳng lặng đứng ở phía trước, bên cạnh người ấy còn có một cô gái trẻ.

"Trương Khả, mày tới đây làm gì?", nhìn thấy cô gái, sắc mặt Trương Nghĩa Quốc bắt đầu mất tự nhiên.

"Bác, sao lại là bác, bọn họ là ai, tại sao lại ở trang viên của nhà họ Trương chúng ta?"

Trương Khả cũng không ngờ, lại gặp mấy bác và chú đã mất tích gần một tuần ở chỗ này.

Sở Hạo Vũ cũng không quan tâm đến chuyện nội bộ nhà họ Trương, bây giờ thứ anh quan tâm là thứ trong tay đối phương, mấy người này xông vào địa bàn của anh, lại còn muốn trộm đi cái vạc luyện đan mà anh khó khăn lắm mới tìm được.

"Cút ra, mày đang chắn đường của anh Cường Tử đấy!"

Tên đàn em bên cạnh Cường Tử hét lên, nói xong còn định tiến lên dạy dỗ cho Sở Hạo Vũ một bài học.

Vẻ mặt của Sở Hạo Vũ càng thêm lạnh lùng.

Đúng là kẻ không biết sống chết!

Đây là thói quen của anh, không thích bị người khác quấy rối nơi tu hành thanh tịnh của mình, càng không thích có người đụng vào pháp khí của mình, cho dù bọn họ chỉ là một đám người thường nhưng cũng đã chạm tới giới hạn của Sở Hạo Vũ.

"Loại sâu bọ này, đập chết là được”.

Vẻ mặt Cường Tử u ám cất giọng, nói xong liền ném chiếc vạc đồng đang vác trên đầu về phía đầu Sở Hạo Vũ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT