Lọc Truyện

Trở về từ thế giới Thần Ma

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sở Hạo Vũ lại đi lượn lờ vài vòng cùng với Hoàng Mộng Đình, chớp mắt đã tới buổi chiều.

“Tiền mua đống quần áo này, lần tới mình sẽ trả lại cho cậu”, Hoàng Mộng Đình dõng dạc nói.

Cô ấy không phải một người thích nhận ân huệ từ người khác, dù cho người đó là Sở Hạo Vũ thì Hoàng Mộng Đình vẫn phải tính toán cho rõ ràng.

Đây là nguyên tắc của cô ấy.

Sở Hạo Vũ đứng bên cạnh nở nụ cười sao cũng được.

Đối với Sở Hạo Vũ mà nói, tiền chỉ là một con số mà thôi, hơn nữa vốn dĩ đây là thẻ nội bộ mà nhà họ Trương tặng anh, bảo anh đi mua sắm, vậy nên anh sẽ không bận tâm đến mấy nghìn tệ này.

“Thời gian không sớm nữa, mình vẫn còn có việc phải làm”.

Sở Hạo Vũ lại nhìn điện thoại thêm lần nữa, nếu như không nhanh hơn một chút thì có lẽ sẽ không tới kịp buổi tiệc tối mừng sinh nhật Trương Khả, đến lúc đó sẽ có người tức giận mất.

Cô nhóc đó đã yêu cầu Sở Hạo Vũ phải tới tham gia bữa tiệc sinh nhật hết lần này tới lần khác, anh thật sự cũng không có cách nào từ chối.

“Không đi ăn tối sao? Mình mời cậu… hoặc là đến nhà mình, mình sẽ đích thân vào bếp”.

Hoàng Mộng Đình đề nghị, niềm khao khát hiện rõ trong đáy mắt, có điều Sở Hạo Vũ lại lắc đầu dứt khoát.

Hoàng Mộng Đình không khỏi cúi đầu, trong lòng thấy hơi hụt hẫng.

Cô ấy chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, vẫn chưa nói chuyện tử tế với Sở Hạo Vũ, mới đi xem qua mấy cửa hàng quần áo mà đã đến lúc phải chia tay nhau rồi.

Không hiểu sao Hoàng Mộng Đình luôn cảm thấy trên người Sở Hạo Vũ có một loại cảm giác mơ hồ lúc ẩn lúc hiện, nếu như không giữ lấy thì có lẽ người đàn ông này sẽ lại biến mất khỏi tầm mắt của mình thêm lần nữa, mãi mãi không còn cơ hội gặp lại.

Đó là trực giác của phụ nữ.

“Đợi một chút, không dễ gì mới được ra ngoài dạo phố, chụp chung với mình một kiểu ảnh đi”.

Hoàng Mộng Đình rút điện thoại ra nói rồi kiễng chân lên đứng bên cạnh Sở Hạo Vũ, khẽ dựa vào vòm ngực của anh.

Tiếp đó tay phải cô ấy ôm nhẹ lấy hông của Sở Hạo Vũ, gương mặt khẽ nghiêng sang một bên.

Đây là một động tác vô cùng gần gũi.

Không đợi Sở Hạo Vũ đáp lời, đèn flash đã nháy sáng.

“Sao thế, không cam tâm tình nguyện như vậy ư?”, thấy Sở Hạo Vũ không nói lời nào, Hoàng Mộng Đình liền bĩu môi.

“Không phải, chỉ là… đã rất lâu rồi mình không chụp hình”.

Sở Hạo Vũ bùi ngùi nói.

Cuộc sống sau khi trở về dạo gần đây quá đỗi yên bình, khiến cho anh có cảm giác rất hư ảo, dường như bốn trăm năm phong ba bão táp kia chỉ là một giấc mơ, Sở Hạo Vũ anh vẫn là một người bình thường trên trái đất này, sống những ngày tháng bình dị.

Tuy nhiên, Sở Hạo Vũ chỉ cảm khái một chút mà thôi.

Trái tim của anh chung quy cũng không ở nơi này.

Anh trở về đây chẳng qua là vì người đó mà thôi.

“Mình đi trước đây”, Sở Hạo Vũ chào tạm biệt Hoàng Mộng Đình.

Tới nước này, Hoàng Mộng Đình cũng chỉ có thể bất lực gật đầu, im lặng nhìn Sở Hạo Vũ quay người rời đi.

Đi ra khỏi phố thương mại, Sở Hạo Vũ chuẩn bị đi tới khách sạn Tân Hải.

“Thật ra, Giai Kỳ cũng sắp tròn hai mươi tuổi rồi”, hôm nay chuẩn bị tới tham gia buổi tiệc mừng sinh nhật Trương Khả, không hiểu vì sao Sở Hạo Vũ lại nhớ đến em gái.

Trong lòng Sở Hạo Vũ dấy lên cảm giác áy náy tự trách.

Dù sao lúc anh rời khỏi Sở Giai Kỳ, Sở Giai Kỳ mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, vẫn còn đang học cấp ba, cũng không biết những năm này trải qua như thế nào.

“Giai Kỳ, em vẫn ổn chứ?”

Sở Hạo Vũ thầm nhủ trong lòng.

Ở nơi khác, khách sạn Tân Hải.

Mặc dù mới chỉ hơn bốn giờ chiều, thế nhưng đã có không ít ông trùm Tân Hải tới tham gia tiệc rượu tụ tập trước cửa khách sạn, chỗ đỗ xe chật ních đủ dòng xe sang, mỗi một chiếc xe đều phải tính bằng tiền triệu, giá thành không rẻ, đủ cho một người bình thường chi tiêu cả nửa đời.

Gần như toàn bộ người trong giới thượng lưu của thành phố Tân Hải đều tụ họp tại nơi này để chúc mừng sinh nhật cô chủ nhà họ Trương.

“Tại sao cái tên Sở Hạo Vũ vẫn còn chưa tới, không phải đã bảo anh ấy đến sớm một chút hay sao?”

Trong phòng thay đồ, Trương Khả ôm một bụng tức tối, rõ ràng đã nói với Sở Hạo Vũ phải đến sớm, thế nhưng còn vài tiếng nữa là tiệc tối chính thức bắt đầu rồi mà vẫn còn chưa thấy bóng dáng Sở Hạo Vũ đâu.

Từ buổi trưa cho tới tận bây giờ, Trương Khả vừa sốt ruột vừa tức giận.

Vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Sở Hạo Vũ, thế nhưng bởi vì Trương Khả đã giận nên lại không gọi nữa.

Cả buổi chiều, cô ấy vẫn luôn đứng bên bệ cửa sổ, từ trên nhìn xuống dưới tầng xem có xe nào đến, có phải là Sở Hạo Vũ hay không.

“Cô chủ, đừng ủ rũ nữa, hôm nay là sinh nhật của cô, cô cười lên đi”.

Người giúp việc nhà họ Trương đứng bên cạnh, nhìn thấy cô chủ nhà mình mặt mày ủ dột, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng vẫn lên tiếng an ủi.

“Haizz”.

Trương Khả thở dài, Sở Hạo Vũ này đúng thật là, nói rằng đến muộn là sẽ không tới sớm một chút hay sao, đến sớm nói chuyện với mình cũng tốt mà.

Mà đúng vào lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng nói.

“Cô chủ, đã thay đồ xong hết chưa vậy? Ông cụ gọi cô qua đó chào hỏi mấy vị khách quý trước”.

Trương Khả nghe vậy thì không biết phải nói gì.

Dù gì người đến cũng đều là lãnh đạo cấp cao của Tân Hải, có rất nhiều ông lớn đã tới rồi, tuy hiện giờ nhà họ Trương đã là thế lực số một ở Tân Hải, thế nhưng làm việc vẫn phải dựa theo quy tắc.

Chủ nhân của tiệc rượu ngày hôm nay là Trương Khả, vậy nên cô ấy phải đích thân xuất hiện chào hỏi xã giao một số người.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT