Lọc Truyện

Trở về từ thế giới Thần Ma

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nhân viên tiếp đón sẽ không ngu ngốc đến mức thực sự đi thông báo cho cô chủ.

Nhân viên đó cho rằng, người đàn ông này chỉ là một tên cứng miệng, rõ ràng không nhận được thiệp mời của nhà họ Trương, không có tư cách vào bên trong, nhưng vẫn muốn trà trộn vào, cố gắng lôi kéo mối quan hệ với nhà họ Trương.

“Anh bạn à, anh nên tự rời đi thì hơn”, Diệp Kiệt An đứng bên cạnh nghiêm túc nói.

Loại đàn ông như Sở Hạo Vũ, hắn đã gặp nhiều rồi.

Là loại người to gan muốn vào đây để lừa đảo mà thôi.

Sở Hạo Vũ không đáp mà chỉ im lặng dùng điện thoại di động gọi vào số của Trương Khả mấy lần, nhưng vẫn không có ai bắt máy.

“Con nhóc này, đang chơi trò gì không biết?”

Sở Hạo Vũ lẩm bẩm.

“Anh làm sao vậy, sao còn chưa rời đi, có phải thật sự muốn bảo vệ đến đuổi anh ra ngoài không?”, Diệp Kiệt An hỏi.

“Tôi đang gọi điện cho Trương Khả, bảo cô ấy ra đón”, Sở Hạo Vũ cúi đầu, tiếp tục bấm điện thoại.

“Gọi điện thoại ư?”

Người này diễn sâu thật đấy, lại còn gọi điện thoại cho cô chủ nhà họ Trương?

Ở Tân Hải, thế lực của nhà họ Trương có thể nói là một tay che trời, họ thâm nhập vào hầu hết các ngành, đặc biệt là ông cụ Trương và con trai cụ ấy là Trương Nghĩa Quân, thủ đoạn của hai bố con này khác hẳn người thường, nếu không thì sao có thể trị được nhà họ Lâm chứ.

Đương nhiên, chính vì điều này mà mọi người càng quan tâm hơn đến cô chủ nhà họ Trương - người lâu nay chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người.

Bọn họ chỉ mong được tận mắt nhìn thấy cô ấy một lần.

Trong số những người đang có mặt, có thể nói hầu hết bọn họ đều chưa từng gặp cô chủ nhà họ Trương, huống hồ là có thông tin liên lạc của cô ấy. Vậy mà bây giờ, người đàn ông này còn dõng dạc nói rằng mình đang gọi điện thoại cho cô ấy?

Thế này chẳng phải là một trò hề sao, đúng là khoác lác hết chỗ nói!

“Anh bạn à, anh thật không biết điều”, sắc mặt Diệp Kiệt An trở nên u ám, hắn đã từng thấy không ít kẻ mặt dày, nhưng mặt dày giống như người trước mặt này thì là lần đầu tiên.

“Đừng nói vớ vẩn nữa, cứ gọi bảo vệ đuổi anh ta ra ngoài!”

“Đúng vậy, loại người gì cũng muốn trà trộn vào được!”

“Nhìn dáng vẻ này của anh ta đi, còn giả vờ đâu ra đấy, cứ như thật sự có chuyện như vậy không bằng, diễn xuất này e là không phải lần đầu tiên đâu”.

Xung quanh, có rất nhiều người trẻ tuổi ở Tân Hải đến tham dự buổi tiệc sinh nhật lần này. Họ có vẻ cũng trạc tuổi Sở Hạo Vũ, chừng hơn hai mươi tuổi, hầu hết đều là con nhà giàu, theo người lớn trong nhà đến móc nối quan hệ với nhà họ Trương.

Bởi vậy, họ không được điềm tĩnh cho lắm.

Một số người thậm chí còn đứng một bên cười giễu.

“Người đó là? Cô chủ... nhà họ Trương?”

Đúng lúc này, bên cửa phòng tiệc, có người gọi từ xa.

Nghe thấy tiếng gọi, mọi người đồng loạt quay lại nhìn.

Chỉ thấy một người phụ nữ từ đằng xa bước tới với chiếc váy đỏ rực trông cực kỳ chói mắt dưới ánh đèn, làm mọi thứ xung quanh như nóng lên, khiến mọi người không kìm nén được cảm giác hừng hực. Mái tóc dài thướt tha ấy như một dòng thác đen, nhẹ buông trên bờ vai.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, khóe miệng người phụ nữ khẽ nhếch thành một nụ cười nhạt.

Một nụ cười mê người.

Những cậu ấm con nhà giàu ở Tân Hải đều nhìn đến mức ngẩn ngơ say đắm.

“Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, cô chủ của nhà họ Trương quả thực xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành!”

“Cô gái này sao có thể xinh đẹp như vậy, giống hệt công chúa bước ra từ truyện cổ tích”.

“Ồ, chẳng phải sau khi buổi tiệc bắt đầu, cô chủ đó mới xuất hiện ở đây sao, tại sao bây giờ đã xuất hiện rồi?”

Chắc không phải tên nhóc này nói thật đấy chứ!

Mọi người nhìn về phía Sở Hạo Vũ, nhưng Sở Hạo Vũ không ngẩng đầu lên, mà vẫn đang bấm điện thoại, vẫn không có người nghe máy, anh đang thử gửi tin nhắn.

Sở Hạo Vũ cũng thấy buồn cười, nhớ lại trước đây anh từng oai phong thế nào, đến đâu cũng được người ta chào đón, không ngờ bây giờ chỉ đi dự tiệc sinh nhật của một cô nhóc thôi mà cũng tốn nhiều công sức như vậy.

Bên kia, người phụ nữ chậm rãi đi tới cửa sảnh tiệc.

Sau đó đưa thiệp mời cho nhân viên tiếp đón ở cửa.

“Không đúng, cô chủ của nhà họ Trương mà còn cần thiệp mời sao?”

“Cô gái này không phải cô chủ nhà họ Trương!”

“Chết tiệt, vừa nãy ai nói người này là cô chủ nhà họ Trương vậy?”

“Thật đúng là, đám người này, rõ ràng chưa tận mắt nhìn thấy, mà cứ giả bộ như quen lắm ấy”.

Có người ở gần đó nhận ra, nghĩ kỹ lại, lập tức có phản ứng và bắt đầu ầm ĩ.

Bởi vì sự xuất hiện quá lộng lẫy khiến người khác kinh ngạc, nên rất nhiều người muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng không ngờ lại nhận nhầm người.

Vậy thì cô ta là ai?

“Đây không phải là Lý Mộc Uyển, con gái của Lý Bang sao?”, vẫn có một vài người đang có mặt nhận ra thân phận của cô ta.

Ở Tân Hải, nhà họ Lý được coi là gia tộc hạng hai, không thể đứng chung bàn lớn, nhưng bởi vì thời gian trước, khi nhà họ Lâm vẫn chưa sụp đổ, mà nhà họ Lý và nhà họ Lâm đã có hôn ước, nên nhà họ Lý mới xuất hiện trong giới thượng lưu ở Tân Hải.

Chớp mắt mà mấy tháng trôi qua, nhà họ Lâm đã không còn tồn tại, không ngờ nhà họ Lý vẫn có thể sống tốt như vậy.

Cũng may là ông cụ Trương giơ cao đánh khẽ, không dẹp bỏ hết tất cả thế lực liên quan đến nhà họ Lâm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao thì không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, trừ khi là kẻ thù truyền kiếp, mọi người ai cũng vì hai chữ lợi ích mà thôi.

Ở thành phố Tân Hải, lúc đầu có rất nhiều ông trùm đều có qua lại làm ăn với nhà họ Lâm. Nếu Trương Trung Hán thực sự muốn truy cứu và xóa sổ tất cả, e rằng sẽ gây bất lợi cho chính mình.

“Cảm ơn”.

Lý Mộc Uyển mỉm cười lịch sự trong lúc đợi nhân viên tiếp đón kiểm tra thiệp mời.

Thoạt nhìn, đó là một cô gái con nhà gia giáo, khiến những người trẻ tuổi ở Tân Hải đang có mặt đều rất có thiện cảm.

Khi chuẩn bị bước vào trong, ánh mắt Lý Mộc Uyển ngẫu nhiên liếc nhìn xung quanh, rồi thấy một người quen.

“Sở Hạo Vũ?”

Lý Mộc Uyển thử hỏi.

Bởi vì chỉ nhìn thấy bóng lưng của đối phương, nên Lý Mộc Uyển chỉ có thể dựa vào dáng người để nhận ra Sở Hạo Vũ.

Sở Hạo Vũ nghe vậy liền xoay người lại.

“Hả?”

Sở Hạo Vũ nhận ra Lý Mộc Uyển trong nháy mắt, anh khẽ gật đầu.

“Cô Lý, cô quen anh ta sao?”, thấy hai người quen nhau, nhân viên tiếp đón nghi hoặc.

“Cũng coi như... có quen biết”.

Lý Mộc Uyển do dự, trước đây cô ta từng là người yêu của Sở Hạo Vũ, nhưng bây giờ xem ra đó chỉ là vì cô ta trẻ tuổi dại khờ nên mới yêu một người đàn ông tầm thường như vậy.

Vì vậy, Lý Mộc Uyển thực sự không muốn thừa nhận khoảng thời gian yêu đương đó.

“Anh ta làm sao vậy?”

Lý Mộc Uyển tò mò hỏi, nhìn xung quanh, dường như tất cả bọn họ đều đang vây quanh cô ta và Sở Hạo Vũ.

“Anh ta không có thiệp mời, nhưng nhất định muốn tham dự bữa tiệc của chúng tôi”.

Nhân viên tiếp đón thở dài bất lực, anh ta cũng không dám tùy tiện gọi bảo vệ. Dù sao thì cũng là một ngày vui, nếu ngộ nhỡ làm lớn chuyện, anh ta chắc chắn sẽ bị liên lụy.

“Ồ? Anh ta không phải là tài xế của ông cụ Trương sao?”

Lý Mộc Uyển buột miệng nói.

Tại buổi đấu giá ở Nam Thành lần trước, cô ta thấy Sở Hạo Vũ đứng bên cạnh Trương Trung Hán, sau đó ra giá, mặc dù trông có vẻ uy nghiêm nhưng rõ ràng anh chỉ là một kẻ đi theo Trương Trung Hán mà thôi.

Nói không chừng anh chỉ là tài xế lái xe cho Trương Trung Hán.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT