Lọc Truyện

Trở về từ thế giới Thần Ma

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bữa tiệc sinh nhật của Trương Khả cũng đã qua được nửa tháng.

Trong nửa tháng ngắn ngủi này, địa vị nhà họ Trương ở Tân Hải có thể nói là hoàn toàn được củng cố vững chắc, gần như không có bất kỳ thế lực nào có khả năng tới khiêu khích.

Việc này có quan hệ rất lớn tới những viên Sinh Sinh Tạo Hóa Đan mà Sở Hạo Vũ nhờ nhà họ Trương tiêu thụ.

Rất nhiều ông lớn và các gia đình quyền quý ở Tân Hải đều tự mình trải nghiệm tác dụng thần kỳ của Sinh Sinh Tạo Hóa Đan, một truyền mười, mười truyền trăm, người này nói cho người kia, hơn nữa ở bữa tiệc lần trước, chính thần y Hoa Tam Đức cũng công nhận, đương nhiên người tới nhà họ Trương mua đan dược cứ nườm nượp không dứt.

Hơn nữa, gần đây trong tầng lớp thượng lưu của thành phố Tân Hải, cái tên đại sư Sở cũng càng lúc càng trở nên mơ hồ, trong lời nói của những ông lớn này, anh gần như được xem như thần linh!

Người ta đồn rằng, vị cao nhân cốt cách cao thượng thoát tục ấy có duyên với nhà họ Trương, là người chống đỡ sau lưng bọn họ, vậy nên mới nói, bây giờ không ai còn dám bất kính với nhà họ Trương, chỉ sợ sẽ chọc giận vị đại sư Sở thần bí ấy.

Trong lúc mấy người Sở Hạo Vũ và Trương Trung Hán còn chưa biết rõ tình hình, có một chuyến bay chuẩn bị hạ cánh ở sân bay Liên Châu.

"Ông ngoại, ông nói xem lần này tới Yến Kinh, bác sĩ Hoa có thể chữa khỏi căn bệnh thể hàn lâu năm của cháu thật không?", trong sảnh sân bay, một già một trẻ kề vai nhau bước đi, cô gái trẻ quay sang hỏi ông cụ bên cạnh.

Có điều vừa nói tới đây, vẻ mặt của cô gái đã u ám hơn.

Ông cụ lại nở nụ cười ấm áp.

"Đừng lo lắng, thần y Tam Đức là vị thần y trong truyền thuyết, tiện thể ông cũng muốn tới thăm vài người bạn cũ!", ông cụ an ủi đứa cháu gái, nói rồi liếc nhìn xung quanh, chuẩn bị đứng dậy rời chỗ ngồi tới cửa lên máy bay.

Thế nhưng, trong lúc ánh mắt vô tình lướt qua ông cụ lại đột nhiên phát hiện có một cậu thanh niên trẻ bước ra từ cửa ra vào.

Áo sơ mi đơn giản cùng với quần bò, thoạt nhìn chắc cũng tầm hơn hai mươi tuổi, ngoại trừ mặt mày khá thanh tú, mái tóc dài đến chấm vai mang theo chút ôn hòa ra thì chẳng khác gì một cậu thanh niên bình thường.

Ông lão lại hoàn toàn ngây người, như bị rút mất ba hồn bảy vía.

"Ông ngoại, sao vậy?", cô gái chớp đôi mắt to tròn, tò mò nhìn ông ngoại mình, đây là lần đầu tiên cô gái thấy ông ngoại mình lộ ra vẻ kinh ngạc như vậy.

Phải biết rằng thân phận của ông cụ này vô cùng cao quý, chỉ cần một câu nói của ông cụ có thể khiến toàn bộ tỉnh Liên Châu - nơi vàng thau lẫn lộn này đều chấn động, lúc này ông cụ lại có những cử chỉ không bình thường.

"Là người đó, tại sao người đó lại quay về? Mấy chục năm rồi không thay đổi, vẫn là dáng vẻ này!"

Ông già hoảng sợ nói, sắc mặt trở vô cùng nhợt nhạt như một tờ giấy bạc, hoang mang, rối loạn, kinh ngạc, đủ loại cảm xúc lập tức xuất hiện.

"Ông ngoại, người ông nói là ai, ở đâu cơ?"

Cô gái nhìn khắp bốn phía, muốn tìm “người đó” trong lời nói của ông ngoại, nhưng lại chẳng có phát hiện gì đặc biệt.

Ông lão nhìn thấy động tác của cháu gái, bị dọa sợ vô cùng, vội vàng ấn đầu của cô ấy xuống thấp, sợ đối phương sẽ phát hiện hai người bọn họ.

Ông cụ bị dọa đến mức ở trước mặt đối phương còn không dám ngẩng đầu lên!

Ước chừng mười phút trôi qua, thấy người đó đã đi ra khỏi sân bay, ông cụ mới chầm chậm buông bàn tay đang đè đầu cháu gái ra.

Trong ánh mắt cô gái đã là một mảng mờ mịt.

"Không đi nữa, không tới Yến Kinh nữa, người đó quay về rồi, sợ là bên Yến Kinh cũng sẽ không bình yên đâu!", ông cụ lẩm bẩm, dứt lời lập tức dẫn cháu gái chuẩn bị quay về.

Đương nhiên, không phải là chuẩn bị quay về nhà, mà là xem có nơi nào có thể lánh nạn được hay không.

Ông cụ suy nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao người đó lại quay về, người đó không nên quay về mới đúng chứ, thế nhưng đã tận mắt chứng kiến sự thật thì cũng chỉ có thể chấp nhận.

"Hồng Môn chuẩn bị dừng chân ở Hoa Hạ lần nữa sao?", trong lòng ông cụ bất giác nảy sinh ra một suy nghĩ đáng sợ.

Vậy thì giới võ thuật Hoa Hạ cũng theo đó mà rơi vào hỗn loạn thêm lần nữa.

Dù sao, vị tông sư võ thuật dưới một người, trên vạn người cũng đã quay lại rồi!

...

Tại trang viên Vân Thâm Bất Tri Xứ nhà họ Trương, hôm nay Trương Trung Hán dẫn theo vài người, đặc biệt đi bộ lên núi thăm Sở Hạo Vũ.

Đây vốn là trang viên nhà họ Trương nhưng đã đồng ý giao cho Sở Hạo Vũ, có điều Trương Trung Hán không hề hối hận, thậm chí còn cảm thấy rất vui vẻ, một lần tình cờ gặp gỡ, lại hoàn toàn thay đổi cuộc đời của Trương Trung Hán, thậm chí là cả vận mệnh nhà họ Trương!

Tới trước cửa sắt, đúng lúc Trương Trung Hán chuẩn bị ấn chuông cửa, một giọng nói truyền đến từ phía xa.

"Vào đi, không cần ấn chuông".

Động tác tay của Trương Trung Hán dừng lại, nghe thấy giọng nói, đại sư Sở hẳn là đang trong sâu trong rừng trúc, ở xa như vậy sao có thể cảm nhận được có người tới thăm chứ?

Khả năng nhìn xuyên thấu này, e là không phải của người thường nữa rồi!

"Đại sư sở, Sinh Sinh Tạo Hóa Đan của cậu đã bán hết rồi, tiền tôi cũng đã..”., lúc Trương Trung Hán đang nói thì Sở Hạo Vũ cắt đứt lời của cụ ấy.

"Tạm thời cứ để ở chỗ ông, lúc cần tôi sẽ tới lấy”.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT