Lọc Truyện

Trở về từ thế giới Thần Ma

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sở Hạo Vũ không ngừng suy nghĩ, nhưng vẫn không thể biết được Sở Giai Kỳ mà anh quen biết, rốt cuộc đã trở thành Phương Di như thế nào. Hơn nữa, nhìn bộ dạng này của Trần Hao Thiên, có lẽ ông ta cũng mới vào nhà họ Phương vài năm, thậm chí còn không hiểu rõ vài chuyện của nhà họ Phương hơn anh.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Lúc Sở Hạo Vũ chuẩn bị rời đi, Trần Hao Thiên lấy hết can đảm hỏi một câu.

Trước khi ông lão Tây Bắc qua đời đã nói với bọn họ rằng trên mảnh đất Hoa Hạ này, phải cẩn thận với một số người và một số thế lực.

Trong đó, thế lực ở Yến Kinh chiếm phần lớn, như nhà họ Tần lớn mạnh hàng trăm năm, Phượng Hoàng nhà họ Phương vẫn chưa sinh ra, còn cả Kiếm Tiên ở núi Long Hổ, cương thi ở hành lang Hà Tây và thế lực Hồng Môn đã bị đuổi khỏi giới võ thuật Hoa Hạ.

Thực lực của người đàn ông này quá kinh người, thậm chí còn khiến Trần Hao Thiên sinh ra ảo giác rằng đang đối mặt với sư phụ mình là ông lão Tây Bắc.

“Không liên quan đến ông, nếu còn muốn sống, thì tôi khuyên ông tốt nhất nên tránh xa nhà họ Phương”, Sở Hạo Vũ bình tĩnh nói.

Ý của Sở Hạo Vũ là muốn tuyên chiến với nhà họ Phương ư?

Trần Hao Thiên nhất thời không hiểu ý của người đàn ông trước mặt, nhưng theo phân tích của ông ta thì người đàn ông này không giống với bất kì ai trong số năm người mà ông lão Tây Bắc đã đề cập đến.

Có hai trường hợp, nếu như người đàn ông này ở bên phía Yến Kinh thì không thể khai ra thân phận và ra tay với mình được.

Nếu như người này là vị Kiếm Tiên ở núi Long Hổ thì phải mang kiếm bên người, nhưng trên người cậu ta lại không có kiếm. Còn nếu là cương thi thì sẽ có một đặc điểm là trên cơ thể tỏa ra mùi chết chóc.

Mà liên quan đến Hồng Môn thì càng không thể.

Bởi vì ngay từ mấy chục năm trước, người đứng đầu Hồng Môn là Chu Nhân Mỹ đã bị sư phụ của ông ta đánh bại, tuyên bố trước mặt ông lão Tây Bắc rằng sẽ vĩnh viễn rời khỏi Hoa Hạ.

“Lẽ nào đây là lời dự đoán về sự sống lại của thánh nhân?”, Trần Hao Thiên đột nhiên nhớ ra lời dự đoán trước khi qua đời của sư phụ.

Trong truyền thuyết, ở Hoa Hạ, có một vị thánh nhân sẽ tỉnh lại, dẫn dắt mọi người trên toàn thế giới mở ra một thời đại mới.

Lúc Trần Hao Thiên còn đang suy nghĩ thì Sở Hạo Vũ đã lái xe rời đi, chỉ để lại khói bụi mù mịt.

Ở Yến Kinh xa xôi, trong vườn hoa mẫu đơn của một ngôi nhà cổ, có một ông cụ đang thong thả câu cá bên ao trong sân.

Đây là nơi ở của một quan chức triều đình hơn một trăm năm trước vào cuối thời nhà Kim. Nhưng sau đó do thời thế thay đổi, nơi đây đã trở thành nơi ở của một số gia đình giàu có ở Yến Kinh, dùng để tu thân dưỡng tính.

“Gần đây Phương Di ở Liên Châu thế nào?” ông cụ hỏi.

“Mọi chuyện vẫn ổn. Tôi có mời bác sĩ tâm lý định kỳ để tiến hành gợi ý tâm lý cho cô ta, có lẽ sẽ không nhớ đến chuyện trong quá khứ đâu”, một người đàn ông trung niên bên cạnh ông cụ trả lời.

“Tôi không nói về chuyện đó. Ý tôi là cô ta có gặp rắc rối gì không?”

“Rắc rối? Chắc là không có chuyện gì đâu, có Trần Hao Thiên lặng lẽ đi theo bên cạnh cô ta rồi”.

Ông cụ nghe xong khẽ gật đầu, ông ta biết rõ thực lực của Trần Hao Thiên. Mặc dù ông ta không quá nổi bật trong đám đệ tử của ông lão Tây Bắc, nhưng cũng đã đạt đến cảnh giới Hóa Kình, có thể dần dần tiến xa.

Ở một nơi nhỏ bé như Liên Châu, có một tông sư Hóa Kình căn bản đã có thể giải quyết mọi rắc rối.

“Thực ra, cho dù con bé đó nhớ lại thì đã sao chứ. Cô ta được nhà họ Phương chúng ta lựa chọn, đã là phúc đức trăm đời rồi, người khác cầu còn không được đấy”.

“Ông nói đúng ạ!”

“Đó là điều đương nhiên, chẳng qua cũng chỉ là một người bị đuổi ra khỏi nhà họ Phương mà thôi”.

Ông cụ nhẹ giọng nói, lời nói có vẻ rất bình tĩnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm trên mặt nước, chờ cá cắn câu.

Lúc này, ông cụ lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

“À, nghe nói gần đây tên nhãi nhà họ Tần, Tần Thiên Long đã trở thành Thiếu tướng rồi”.

“Đúng vậy, tin tức này được truyền ra vài tháng trước, có lẽ là sự thật”.

“Quả nhiên là tài giỏi, mới hơn hai mươi tuổi mà đã đột phát đến cảnh giới tông sư Hóa Kình, hơn nữa còn trở thành Thiếu tướng. Đây mới gọi là niềm tự hào thật sự, trăm năm có một!”

Ông cụ liên tục khen vài câu. Tần Thiên Long nhà họ Tần gần đây rất nổi tiếng ở Yến Kinh, có thể nói là người dẫn đầu trong thế hệ trẻ.

Ông cụ khẽ thở dài, có lẽ nhà họ Tần sẽ rất phô trương ở bữa tiệc gặp mặt trăm gia tộc lần sau.

“Ha ha”.

Không biết nghĩ đến điều gì, tâm trạng của ông cụ đột nhiên thay đổi, bật cười thành tiếng.

“Có chuyện gì vui sao?”, người đàn ông trung niên bên cạnh cảm thấy khó hiểu vì sự trỗi dậy mạnh mẽ của nhà họ Tần không phải là tin vui đối với nhà họ Phương bọn họ.

“Không có gì”.

Ông cụ lắc đầu.

Chỉ là cụ ta đột nhiên nhớ đến anh trai của Phương Di, rõ ràng trong người chảy dòng máu nhà họ Phương, nhưng lại không thừa nhận, mà muốn cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Phương.

Chuyện này đã qua gần mười năm, Phương Di đã trở nên duyên dáng yêu kiều. Còn thằng nhóc la lối om sòm trước mặt cụ ta trước đây có lẽ cũng đã trở thành một người đàn ông, chỉ là không biết có làm nên trò trống gì hay không.

E là sau khi rời khỏi nhà họ Phương, cậu ta vẫn đang vùng vẫy ở tầng lớp chót trong xã hội, so với Tần Thiên Long nổi tiếng ở Yến Kinh thì đúng là khác một trời một vực.

À, thằng nhóc năm đó chẳng coi ai ra gì tên là gì nhỉ?

Ông cụ suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không nhớ ra được chút gì liên quan tới tên đó.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT