Lọc Truyện

Trở về từ thế giới Thần Ma

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Bị người ta bỏ thuốc sao?"

Sở Hạo Vũ khẽ cau mày, mặt của cô gái đỏ ửng không bình thường, cứ như quả đào tháng ba, mang theo sắc xuân dào dạt, ánh mắt lờ đờ, đôi mắt ngập nước long lanh, như sắp rơi từng giọt xuống.

"Cứu tôi!"

Vài giọt nước mắt rơi từ khóe mắt xuống, cô gái đã sắp không giữ được ý thức nữa rồi, chỉ có thể theo bản năng lặp lại hai từ này.

Quả nhiên là bị bỏ thuốc!

Trong mắt Sở Hạo Vũ tản ra tia sáng màu tím, con ngươi màu tím mở to ra, có thể nhìn thấy rõ ràng kinh mạch hỗn loạn của cô gái, gần như giãn nở sắp nổ tung.

Trong quá khứ ở thế giới Thần Ma, Sở Hạo Vũ cũng thường xuyên gặp phải chuyện bỏ thuốc với phụ nữ như thế này, thậm chí thần nữ, thánh nữ của một số tông môn cũng từng trải qua chuyện một đời trong sạch bị hủy hoại trong chốc lát.

Có điều Sở Hạo Vũ lại vô cùng khinh thường, dù sao cũng chỉ là đường ngang ngõ tắt, loại thủ đoạn không liêm chính!

"Tỉnh táo lại đi!"

Sở Hạo Vũ cầm lấy vai của cô gái, lay cho cô ta tỉnh lại, muốn hỏi nhà cô ta ở đâu, cũng có ý tốt muốn đưa cô ta về.

Dù sao đối phương cũng đã cầu xin như vậy, qùy gối một lúc lâu, khăng khăng ôm lấy chân của mình không buông, nên anh cũng không thể lòng dạ sắt đá được nữa.

Mặc dù từng trải qua bốn trăm năm gian khổ, nhưng Sở Hạo Vũ vẫn có tình cảm của con người, cõi lòng không thể nào tu luyện hoàn toàn thành quái vật không cảm xúc.

Nhưng nghe thấy câu nói của Sở Hạo Vũ, cô gái ngay lập tức bị kích thích, cả người ôm chặt lấy Sở Hạo Vũ không buông, cứ thế rên rỉ, giống như ôm lấy một cái cây lớn, cọ lên cọ xuống trên người Sở Hạo Vũ, không ngừng run rẩy.

Trong không khí cũng tản ra một mùi hương kỳ lạ.

Sở Hạo Vũ lắc đầu.

Mặc dù cô gái này mặt mày xinh xắn, thậm chí có thể được coi là diễm lệ động lòng người, hơn nữa quần áo ở một bên vai đã tuột xuống, da dẻ trắng như tuyết cũng bị lộ ra nhưng trong lòng Sở Hạo Vũ không hề dao động.

Bởi vì anh không quen biết cô gái này.

Trong lúc nhất thời Sở Hạo Vũ cũng không còn cách nào khác, chỉ đành dùng con ngươi màu tím phong bế lại kinh mạch ở vài chỗ cho cô gái, khống chế dược tính phát tác, sau đó dùng một tay đánh ngất cô gái.

Dù sao không thù không oán, anh cũng không muốn ra tay vô ích nên đã giúp đối phương giải trừ đi dược tính đang chảy trong kinh mạch.

Cơ thể cô gái mềm nhũn, rồi dần dần trượt xuống đất, Sở Hạo Vũ vốn nghĩ giúp thế rồi đi nhưng sau khi nhìn xung quanh, thấy khu vực nội thành bị bỏ hoang này khá rối loạn, nếu để lại bên đường, nhóm người kia không ra tay thì cũng sẽ có mấy tên lưu manh tới hành sự.

Sở Hạo Vũ thở dài, nhặt cái áo của cô gái ở ghế sau rồi vứt lên ghế phó lái.

"Đổi chỗ khác, chờ cô ta tỉnh dậy vậy”.

Sở Hạo Vũ nhìn cô gái ở ghế phó lái, trong lúc hôn mê vẫn đổ mồ hôi như mưa, không biết bị bỏ loại thuốc gì mà tác dụng lại mạnh đến thế.

Sở Hạo Vũ nghĩ một hồi rồi lái xe quay lại trường đại học Liên Châu, có điều lần này anh không dừng xe ở chỗ dễ làm người khác chú ý nữa mà lựa chọn một con đường vắng lặng.

Thời gian dần trôi, đã mấy giờ đồng hồ qua đi, vốn trời đã vào thu, sắc trời cũng sắp tối xuống.

Liên Châu, phố đã lên đèn.

Trong khoảng thời gian này, Sở Hạo Vũ không hề nhàn rỗi mà anh đang nghĩ làm cách nào để đến gần Sở Giai Kỳ, cũng chính là Phương Di một cách tự nhiên, nhìn dáng vẻ của Phương Di thì biết rằng cô đã không còn nhớ anh nữa.

Cần kiểm tra cẩn thận thân phận của em gái xem có phải có chỗ nào xảy ra vấn đề hay không, nếu không sao lại như người mất trí nhớ?

Sở Hạo Vũ sẽ không hành động tùy tiện.

Xem ra nên tìm một nơi thích hợp để tiếp cận Phương Di thì tốt hơn, dù sao đối với Phương Di mà nói, bản thân anh hiện giờ là một người lạ... Sở Hạo Vũ không muốn dọa cô sợ.

Nếu có thể ở bên cạnh Phương Di thì tốt.

Anh trai như bố, đối với Sở Hạo Vũ, đã nhiều năm như vậy, trên thế giới này, người thân của anh chỉ còn lại duy nhất một mình Sở Giai Kỳ, cũng chính là Phương Di!

"Bây giờ cũng tốt, cuối cùng cũng tìm được cô ấy rồi, chờ đến khi tu vi của mình hồi phục lại như quá khứ, thì có thể dẫn cô ấy quay về thế giới kia”, trong lòng Sở Hạo Vũ thầm tính toán, mặc dù đây là quê hương của anh nhưng lòng Sở Hạo Vũ không ở đây.

Trên mảnh đất này anh chỉ sống hai mươi năm, mà bốn trăm năm sau đó anh đều trải qua ở một thế giới khác trong bầu trời đầy sao.

Hai mươi năm với bốn trăm năm, khoảng cách thời gian này có thể nói là vô cùng khác biệt.

Bây giờ anh tên là Sở Hạo Vũ, còn ở thế giới kia, anh lại là Sở Điên!

"Đến lúc đó, hai anh em chúng ta sẽ cùng nhau trường sinh bất tử!", Sở Hạo Vũ thầm nhủ trong lòng, bất giác trước mắt xuất hiện gương mặt của Phương Di, khóe miệng anh nở nụ cười.

"Ôi, trùng hợp quá, sao anh cũng dừng xe ở đây?", đúng lúc này, ở bên cạnh Sở Hạo Vũ truyền đến giọng nói như chuông bạc của một cô gái.

Sở Hạo Vũ quay đầu nhìn, thế mà lại là Phương Di!

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT