Lọc Truyện

Trở về từ thế giới Thần Ma

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Phương Di để ý chiếc xe mà Sở Hạo Vũ lái có giá không hề rẻ.

Hơn nữa, cô gái sắc mặt đỏ ửng ngồi ở vị trí phó lái kia…

Mặc dù Phương Di là cô chủ nhà họ Phương, nhưng cũng không phải là cô gái không hiểu chuyện, vốn dĩ cô học khoa biểu diễn, nên từ lâu đã nghe nói một vài chuyện không hay, nhất là cổng trường Liên Châu thường sẽ có xe sang đậu ở đó, đưa đón những nữ sinh viên trong trường.

“Ha ha, làm phiền rồi.”

Phương Di bỏ đi, đầu cũng không thèm quay lại.

Xem ra bạn mình nói không hề sai, người đàn ông này cũng không phải thứ gì tốt.

Anh ta chẳng qua chỉ là một tên ra vẻ đạo mạo!

Phương Di lên xe rời đi, nhưng vừa lái xe không hiểu sao trong lòng cô luôn có một loại cảm giác kỳ lạ, chua chát…

Tựa như có người lặp đi lặp lại tiếng lòng của cô khiến cô không cách nào giữ được bình tĩnh.

“Rốt cuộc anh là ai?”

Phương Di lại một lần nữa nói thầm, chỉ gặp mặt mấy lần nhưng cảm giác quen thuộc đó lại khiến cô không thể nào quên, dường như trong quá khứ cô đã sống một khoảng thời gian dài với người đàn ông này, chỉ với một ánh mắt của đối phương đã khiến cô cảm thấy như đã gặp trăm nghìn lần.

Không phải tình cờ gặp gỡ, mà là gặp lại!

“Bỏ đi, không nghĩ nữa!”, Phương Di lắc đầu, gạt bỏ gương mặt của Sở Hạo Vũ trong đầu mình.

Một diễn biến khác, Sở Hạo Vũ vẫn đậu xe ở đường bên trường, vô cùng bối rối.

Vừa nãy con bé Phương Di đó chẳng nói câu nào với mình mà đã bỏ đi như vậy rồi!

Sở Hạo Vũ không cần nghĩ cũng biết đối phương đã hiểu lầm chuyện gì.

“Lần này lớn chuyện rồi!”

Sở Hạo Vũ than ngắn thở dài, rất nhiều chuyện đối với Sở Hạo Vũ mà nói đều được giải quyết rất dễ dàng, nhưng ở chỗ Phương Di thì hết lần này đến lần khác anh đều không xử lý tốt.

“Haizz”.

Sở Hạo Vũ nghiêng đầu nhìn cô gái đang rơi vào trạng thái mê man trên ghế phó lái, sớm biết sẽ gặp Phương Di thì mình nên vứt bừa cô ta một góc không có ai rồi!

Cuối cùng Sở Hạo Vũ vẫn không lái xe đuổi theo.

Sở Hạo Vũ lặng lẽ ngồi trên xe suy nghĩ, phải nhanh chóng nâng cao thực lực, dù sao cũng đã tìm được em gái, với tư cách là anh trai của cô thì anh nên mang đến cho cô sự bảo vệ đáng có!

Mà bây giờ em gái lại ở nhà họ Phương!

Có lẽ người bên cạnh không biết, nhưng Sở Hạo Vũ hiểu rất rõ, nơi đó với em gái mà nói chính là đầm rồng hang hổ.

Vốn dĩ Sở Hạo Vũ và nhà họ Phương đã không còn nợ gì nhau, mặc dù không biết nhà họ Phương đang giở trò gì, nhưng nếu bọn họ muốn động đến ranh giới cuối cùng của Sở Hạo Vũ, làm hại đến với Phương Di, vậy thì…

Sở Hạo Vũ sẽ khiến tất cả người nhà họ Phương phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!

Thời gian thoáng qua, nửa tiếng sau cô gái ở ghế phó lại từ từ mở hai mắt, sau đó nhìn xung quanh.

Ánh mắt lập tức dừng lại trên người Sở Hạo Vũ ở ghế lái.

“Anh…”

Giọng nói của cô gái khàn khàn, dù sao cũng đã mấy tiếng không uống nước, cổ họng đương nhiên cũng khô khan.

Cơn giận trong đôi mắt cô gái sắp bùng phát, nhất là khi cúi đầu nhìn thấy áo sơ mi xộc xệch trên người mình, cùng với cơ thể mồ hôi đầm đìa…

“Xuống xe”.

Sở Hạo Vũ thốt ra hai chữ đơn giản.

Còn chưa đợi cô gái phản ứng, Sở Hạo Vũ đã vòng sang bên còn lại, mở cửa xe, làm tư thế mời xuống xe.

Anh ta chơi xong thì vứt bỏ thế sao?

Một sự tức giận khó hiểu hiện lên từ trong lòng ngực của cô gái, cô ta dùng hết sức lực toàn thân để đứng dậy từ chỗ ngồi, tay phải vung bàn tay định tát lên mặt Sở Hạo Vũ.

“Có phải cô hiểu lầm gì rồi không?”, Sở Hạo Vũ nắm lấy tay phải của cô ta, mày cau lại lần nữa.

Không ngờ ngay cả một tiếng cảm ơn mà cô gái này cũng không biết nói, trái lại còn muốn tát anh một bạt tai?

“Anh không biết xấu hổ!”, cô gái nghiến răng nghiến lợi, dứt lời, muốn tránh thoát khỏi tay phải của Sở Hạo Vũ, kết quả Sở Hạo Vũ thuận thế buông tay, ngược lại khiến cô ta lần nữa ngã lại chỗ ngồi.

Dưới ánh đèn đường mờ, cô gái hung dữ lườm Sở Hạo Vũ, nước mắt lặng lẽ rơi trên má.

“Này này, đừng chỉ lo khóc, nhìn cho rõ, tôi đã cứu cô đấy, không phải người xấu đâu”, nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của cô gái, không biết tại sao anh lại liên tưởng đến Sở Giai Kỳ trong quá khứ.

Con bé ấy cũng thích nhăn mặt khóc, bộ dạng không chịu nhận thua.

Sở Hạo Vũ không khỏi dấy lên lòng trắc ẩn.

“Nhìn cho kỹ, trước khi cô hôn mê chẳng phải còn ôm chân tôi cầu xin tôi cứu cô sao?”

“Tôi không làm gì cô cả!”

“Cô nhớ kỹ lại đi!”

Gần như Sở Hạo Vũ đã biết đối phương hiểu lầm điều gì, cũng bắt đầu giải thích.

Nghe đến đây, cô gái mới ngẩng đầu lên nhìn Sở Hạo Vũ, hơn nữa còn dần dần tỉnh táo lại.

Hình như trên người mình ngoài quần áo hơi xộc xệch và đổ rất nhiều mồ hôi thì quả thật không có chỗ nào khác không ổn, hơn nữa cô ta cũng nghe nói, lần đầu của con gái chắc hẳn là rất đau…

Nhưng cô ta lại không có cảm giác gì cả.

“Là anh… đã cứu tôi sao?”, cô gái nửa tin nửa ngờ.

“Cô nghĩ sao?”

“Anh không phải người của nhóm anh Gà thật à?”

“Tôi không hề quen người mà cô nói”.

Nói đến đây, cuối cùng cô gái cũng tạm tin lời của Sở Hạo Vũ, hiểu ra mình đã hiểu lầm người đàn ông này!

“Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi cho rằng…”, cô gái vội nói xin lỗi, sự cảm kích trong lòng dành cho Sở Hạo Vũ không phải một chút là có thể nói rõ.

“Bỏ đi, cô vẫn nên đừng xuống xe, cô lên xe đi, tôi đưa cô về”, độ tuổi của cô gái khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, trái lại cũng gần giống với Sở Giai Kỳ năm đó trước khi anh rời đi, cộng với bộ dạng bướng bỉnh vừa nãy…

“Đưa tôi về nhà ư?”

Cô gái nghe lời Sở Hạo Vũ nói, ban đầu muốn từ chối, nhưng vừa nhìn thấy cảnh xung quanh, nơi này cách nhà vẫn còn một đoạn, mà quần áo trên người cô ta cũng rách rưới, cứ đi trên đường như vậy thì quá lỗ mãng.

“Cảm ơn anh”.

Cô gái cúi đầu, nói địa chỉ với Sở Hạo Vũ.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT