CHƯƠNG 8: CẬU GIANG
Chấp nhận?
Chấp nhận phát sinh quan hệ với anh sao?
Phó Tư Vũ bọc lấy cơ thể Mục Nhất Tiếu, không có thêm động tác nào khác, nhưng trái tim lạnh như băng rốt cuộc cũng ấm lại.
Có thể nghe thấy Mục Nhất Tiếu nói như vậy, anh rất vui mừng, nhưng bây giờ…vẫn không phải lúc.
“Chú..” Mục Nhất Tiếu ngước nhìn lên, hai mắt đỏ bừng, bên trong ngập tràn sự may mắn vì sống sót sau tai nạn.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông, rất đẹp.
Cô sửng sốt một giây, nhớ đến thái độ nhất định phải ép cô kết hôn của ba, Mục Nhất Tiếu không tự chủ được đỏ mắt.
Nếu thật sự phải lựa chọn, nếu như người kia là Phó Tư Vũ, Mục Nhất Tiếu đồng ý tiếp nhận.
Nếu như lúc này gạo nấu thành cơm, ba có phải sẽ không ép mình nữa?
Mục Nhất Tiếu đưa tay nắm lấy cổ áo Phó Tư Vũ, âm thanh trầm khàn vang lên bên tai: “Nhất Tiếu, đừng nghịch…”
“Tôi..” Cô hơi dừng lại, vẫn cảm thấy chỉ có như vậy ba mới không ép buộc mình nữa.
Cô đưa tay, ôm cổ Phó Tư Vũ, chủ động dâng đôi môi mình lên.
Người đàn ông quay đầu đi, nụ hôn rơi xuống má.
Ánh sáng trong mắt cô, lập tức ảm đạm đi.
Chú, là ghét bỏ mình sao?
Cô lập tức cảm thấy mất mát.
Nhưng sau đó, Phó Tư Vũ đưa tay, nâng cằm cô lên: “Nhất Tiếu, tôi mang em về, tôi sẽ không ép em là bất kỳ chuyện gì cả.”
Anh nhẹ nhàng nói xong, cả cơ thể đều kéo căng chặt.
“Chú, có phải chú chê tôi không?” Cô nhìn vào mắt anh, sắc bén hỏi ra.
Bốn mắt chạm nhau, con ngươi của hai người, cũng phản chiếu hình ảnh của nhau.
Phó Tư Vũ có chút hốt hoảng, anh không ngờ cô lại nghĩ như vậy.
Ở ngực, không hiểu sao ấm áp.
Từ sau khi anh bị gãy hai chân, từ trước đến nay đều là người khác ghét bỏ anh.
Nhưng bây giờ, lại còn có một cô ngốc hỏi ra như vậy.
Anh hơi nhếch môi lên, sau đó cúi người, âm thanh câu hồn chọc ngươi rơi vào trong tai cô: “Nhất Tiếu, tôi chưa từng chê em, cũng không có tư cách để chê em, không chạm vào em, là tôi không muốn lợi dụng lúc em gặp khó khăn, cũng bởi vì em còn quá nhỏ.”
Giọng nói ấy, như là lông vũ, trêu chọc từng tế bào trên người cô.
Phó Tư Vũ còn nói: “Em yên tâm, có tôi ở đây, không ai dám uy hiếp em.”
Nghe vậy, Mục Nhất Tiếu ngoan ngoãn không nhúc nhích, cô chớp hai mắt, trong lòng vô cùng yên ổn.
Nhìn thấy cô bé an tĩnh lại, Phó Tư Vũ cong môi lên nói: “Chúng ta về nhà đi.”
Mục Nhất Tiếu gật gật đầu, cũng không chút kháng cự, bởi vì cô biết, chỉ có thể như vậy.
Ngoài cửa, Liên Thành ngoan ngoãn đứng đợi một bên.
Nhìn thấy Phó Tư Vũ đi đến, không khỏi khẽ giật mình.
Một người phụ nữ đẩy xe lăn cho cậu chủ?
Ông trời ơi!
Đây đúng là hiếm thấy mà!
Bước ra mấy bước, Liên Thành vẫn không theo kịp.
Phó Tư Vũ không vui: “Liên Thành, có phải lâu rồi ông không mang tạ chạy bộ rồi không?”
Mang tạ chạy bộ?
Đó đơn giản là một loại ác mộng.
Liên Thành lập tức tiến lên, giúp Phó Tư Vũ đẩy xe lăn: “Thật xin lỗi, cậu chủ, thất thần rồi.”
“Sáng sớm ngày mai, mang tạ chạy bộ, 1 m.” Mệnh lệnh lạnh lùng, không cho phép phản kháng. 1 m?
Liên Thành mơ hồ. Chạy bộ 1.m không khó, khó là mang tạ chạy 1m.
Lập tức Liên Thành có một xúc động muốn tát mình.
Ai bảo Liên Thành tò mò, ai bảo thất thần.
Phó Tư Vũ hạ mắt, vẫn luôn nhìn cái bóng trên đất, đó là bóng của anh và Mục Nhất Tiếu.
Sau khi ngồi lên xe, Mục Nhất Tiếu suy nghĩ rất nhiều việc, cuối cùng cô lại an tâm tựa vào lưng ghế ngủ.
“Cậu chủ..” Liên Thành sợ hãi gọi một tiếng, phá vỡ yên tĩnh.
“Nói.”