Lọc Truyện

Trong Mắt Có Kịch

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Trước đây, Trương Mạn Đường cứ tưởng câu nói anh yêu em đã là câu đáng để cậu tình nguyện chờ đợi nhất từ Trương Dạng rồi, nhưng không ngờ câu nói đối tượng nghiêm túc kia mới là câu có sức nặng nhất trong lòng cậu hiện tại. Có lẽ một nghìn câu nói anh yêu em hắn nói trước mặt cậu cũng không bằng một câu nói cậu là đối tượng nghiêm túc của hắn trước mặt mọi người.

Trương Mạn Đường triệt để bị đánh gục rồi, hoặc có thể nói cậu vĩnh viễn không thoát khỏi được sự cám dỗ từ Trương Dạng. Người đàn ông này đang nói lời thật lòng hay giả dối thì cậu cũng không có khả năng nhận biết được, cậu sẽ luôn tình nguyện tin vào lời nói kia của hắn là sự thật.

"Nghe nói cậu là diễn viên đúng không?" Một người đàn ông lên tiếng, đối phương có gương mặt mềm mại ưa nhìn, dáng người nhỏ gầy, ăn mặc rất thời thượng, nhìn qua có lẽ cũng chỉ trong độ tuổi của cậu mà thôi.

Bạn bè quen biết với Trương Dạng sẽ là người ở tầng lớp thượng lưu, một người vốn dĩ là cô nhi như cậu vẫn luôn tồn tại một cảm giác tự ti cho nên khi có người bất chợt hỏi đến cậu, trong nhất thời vẫn còn hơi hoảng hốt chưa thể trả lời ngay được.

Đột nhiên phía dưới có một bàn tay chạm tới tay cậu, Trương Mạn Đường không biết đối phương là vô tình hay cố ý, bởi vì khi bàn tay kia chạm tới, hắn cũng không nhìn cậu, chỉ là lẳng lặng để đó, nắm lấy tay của cậu mà thôi.

Trương Mạn Đường đang định trả lời câu hỏi của người kia thì Trương Dạng đã lên tiếng nói thay cho cậu rồi.

"Em ấy mới rút khỏi giới giải trí rồi."

Người ngồi bên cạnh người vừa lên tiếng hỏi, thản nhiên khoác tay qua vai đối phương ôm vào lòng. Trương Mạn Đường nghĩ có lẽ bọn họ là một đôi.

"Quả nhiên là đối tượng nghiêm túc của cậu. Ép buộc nhanh gọn và quyết đoán như vậy cũng chỉ có Trương tổng mà thôi."

Trương Dạng cười ha ha, sảng khoái đáp lại, ngữ điệu trong giọng nói còn rất tự tin.

"Người của tôi khác các cậu. Cái này không gọi là ép buộc mà là ngoan ngoãn nghe lời."

Một người khác có vẻ ngoài rất nghiêm túc lên tiếng, Trương Mạn Đường cũng kín đáo quan sát nhóm bạn của Trương Dạng, cậu luôn cảm thấy người này có gì đó rất khác biệt. Những người xung quanh đều chẳng khác gì mấy con sói khôn ngoan, nhưng riêng đối phương trước mặt đây lại mang dáng vẻ khô khan, thành thật giống như một vị quân nhân nghiêm chỉnh vậy.

"Tình cảm chân thật dựa trên niềm tin và tín ngưỡng, không thể gọi là ép buộc hay là ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có thể nói là tình nguyện yêu thương cho nên sẽ luôn nghĩ cho đối phương."

Trương Mạn Đường cảm thấy câu nói này rất đúng, lại nhận ra được trong mắt người đàn ông kia ngập tràn chân thành và nghiêm túc khi nhìn sang người bên cạnh hắn. Một đôi này có vẻ như rất hạnh phúc, mà đối phương của hắn cũng không chê hắn phiền hà, giống như đã sớm hiểu tính tình của hắn cho nên chỉ cười cười khẽ nhấp một ngụm rượu.

"Được rồi, giới thiệu một chút đi, ở đây cũng chỉ có tôi xem như là biết Tiểu Đường thôi, những người khác còn chưa biết đâu."Trình Kiệt lên tiếng nói.

Trương Dạng quay sang nhìn cậu.

"Em giới thiệu một chút đi, đây đều là bạn tốt của anh, sau này có thể sẽ thường xuyên hội họp."

Trương Mạn Đường hít một hơi thật sâu rồi gật đầu, thật ra bây giờ cậu đang vô cùng hồi hộp. Trương Mạn Đường đứng dậy, tự mình rót một ly đưa lên trước mặt muốn mời mọi người, tỏ ý vô cùng thành kính.

"Chào mọi người, tôi là Trương Mạn Đường, có thể gọi tôi là Tiểu Đường. Hôm nay được gặp mọi người cảm thấy rất vinh hạnh, hy vọng sau này có thể gặp mọi người nhiều hơn."

Đương nhiên là cậu rất muốn gặp mặt nhóm bạn thân của Trương Dạng, cậu muốn hiểu về hắn nhiều hơn nữa. Thường xuyên gặp mặt bọn họ đồng nghĩa với chuyện mối quan hệ giữa cậu và hắn vẫn đang trong trạng thái vô cùng tốt.

Trương Dạng ngẩng đầu nhìn Trương Mạn Đường uống cạn ly rượu kia rồi mới kéo cậu ngồi xuống, hài lòng ôm lấy cậu vào trong lòng, bắt đầu nói tên từng người có mặt ở đây.

"Hai người này em biết rồi đúng không? Trình Kiệt và đối tượng của cậu ta, Tiêu Dật. Ông chủ cũ của em là kẻ lụy tình, còn mắc chứng tâm thần phân liệt, em biết chuyện này không?"

Trương Mạn Đường lắc đầu, cậu nghĩ Trương Dạng chỉ đang trêu chọc Trình Kiệt mà thôi cho nên không quá tin tưởng vào lời nói đó.

"Tiêu Dật từng suýt chút nữa lấy mạng của cậu ta rồi, cho nên cậu ta không thể tách khỏi Tiêu Dật được."

Trương Mạn Đường nhíu mày khó hiểu.

"Suýt chút nữa lấy mạng?"

Trương Dạng gật đầu, đưa tay khẽ vuốt ve má của cậu.

"Có thời gian sẽ kể cho em nghe qua một chút giai thoại tình yêu của bọn họ. Hai người kia là Lương Đông và đối tượng của cậu ta, Triệu Tử Thiêm. Bọn họ đều từng làm diễn viên, đóng qua vài bộ phim nhưng diễn xuất không tốt giống em nên bị đào thải rồi."

Lương Đông nghe thấy vậy thì lên tiếng nói: "Thật ngại quá,diễn xuất của Đại Thiêm nhà tôi rất tốt, nếu không phải không muốn bị người khác soi mói đời tư thì sớm đã làm ảnh đế mấy đời rồi."

Trương Dạng không để ý tới Lương Đông, quay sang nâng cằm Trương Mạn Đường lên nói: "Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta từng có thời gian bị tai nạn mất trí nhớ, đầu óc không được bình thường cho lắm đâu."

Trương Mạn Đường mờ mịt, cậu cũng không biết lời nào của Trương Dạng là thật, lời nào chỉ là nói đùa nữa.

Trương Dạng đưa tay chỉ về hai người còn lại, ngồi ở cách xa bọn họ nhất.

"Phía kia là Chu Lập và đối tượng của cậu ta, Trần Dương. Dòng họ bên ngoại của cậu ta có xuất thân từ quân nhân trong giới chính trị, tình cách hơi đặc biệt, ngay cả các bước yêu đương tán tỉnh cũng đều được tổ tiên truyền lại. Quá trình theo đuổi Trần Dương của cậu ta thật sự rất buồn cười, có thời gian sẽ kể cho em nghe."

Chu Lập vẫn mang dáng vẻ nghiêm túc không cười đối đáp lại.

"Cho dù buồn cười hay không thì tôi vẫn có đối tượng trước cậu. Cậu nhìn cậu xem, đến tận bây giờ mới lừa được người về."

Trần Dương dỏng tai lắng nghe, có lẽ không phải như Chu Lập nói, căn bản là cậu đợi Trương Dạng mãi thì hắn mới cho cậu có cơ hội trở thành đối tượng nghiêm túc như ngày hôm nay. Trương Mạn Đường nghĩ nghĩ một chút mới nói nhỏ: "Thật ra không phải là anh ấy lừa được, mà là tôi đã đợi anh ấy rất lâu rồi."

Một lời nói này của Trương Mạn Đường khiến cho tất cả mọi người ngồi xung quanh im lặng vài giây rồi đồng loạt cười lớn. Khi cậu vẫn còn đang không hiểu bọn họ rốt cuộc đang cười cái gì thì một người khác đã nói một câu thế này.

"Cái này gọi là bị lừa bán còn giúp người ta đếm tiền."

Trương Dạng chỉ về phía người vừa lên tiếng đó giới thiệu cho Trương Mạn Đường.

"Cậu ta tên Tô Thành, còn chưa đủ 18 tuổi đã muốn ăn thịt thầy giáo của mình rồi. Vị kia chính là thầy giáo của cậu ta, Đồ Du Du. Nói cho em biết một chuyện, trước đây Tô Thành thường dùng thuốc ngủ với Đồ Du Du, sau đó như thế nào hẳn là em cũng biết rồi đúng không?"

Trương Dạng nói đến câu cuối còn cố tình thả nhỏ giọng của bản thân khiến cho Trương Mạn Đường cũng phải thoáng đỏ mặt. Cậu không biết lời này là do Trương Dạng đang trêu chọc cậu mà thôi hay đó là sự thật nữa.

Hôm nay là một ngày vui, mọi người còn chơi rất sảng khoái. Trương Mạn Đường uống không ít rượu, lấy tửu lượng chỉ ở tầm trung kia của cậu căn bản không thể nào so với nhóm bạn của Trương Dạng được.

Trương Mạn Đường để ý, mấy người bạn của Trương Dạng đều vô cùng chăm sóc quan tâm đến đối tượng của bọn họ, hơn nữa bọn họ còn rất nghe lời đối phương. Chỉ cần đối phương nói không nên uống nữa là bọn họ sẽ không uống, điều này khiến cho cậu cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Trương Mạn Đường cũng muốn học hỏi thử một chút, nhạc ở trong đây mở âm lượng khá lớn, mấy chai rượu trên bàn cũng đổ ngổn ngang.

Trương Mạn Đường kéo kéo tay của Trương Dạng, ghé vào bên tai hắn khẽ nói: "Anh uống nhiều rồi."

Trương Dạng nhếch môi đáp lại: "Chúng ta có tài xế, hơn nữa chút rượu này cũng không là gì với tôi cả."

Trương Mạn Đường im lặng, lén lút thở dài nhìn những người còn lại, thật sự là Trương Dạng sẽ không nghe theo lời mà cậu nói. Trong phòng khá tối, chỉ có vài ánh đèn nháy thỉnh thoảng sẽ chiếu đến chỗ này. Trương Mạn Đường ngồi ở trong một góc tối, vừa nuốt xuống một ngụm rượu ngòn ngọt thì trên môi cậu đã có một thứ gì đó ẩm ướt mềm mại chạm tới, khoang miệng bị cạy mở, đầu lưỡi quen thuộc bắt đầu di chuyển trêu chọc bên trong.

"Ưm..."

Ly rượu cậu đang cầm cũng bị nụ hôn bất ngờ kia mà đổ lên quần cậu. Ở đây có nhiều người như vậy, Trương Dạng đột nhiên lại quay sang hôn cậu như thế thật khiến cho cậu cũng thoáng hồi hộp, nhưng lúc ghé mắt nhìn về phía trước, lại phát hiện ra người tưởng như đứng đắn nghiêm chỉnh như Chu Lập cũng đang hôn Trần Dương trắng trợn như vậy.

"Hôm nay là ngày vui, uống nhiều một chút cũng không sao, tôi luôn biết điểm dừng, không cần học theo bọn họ có hiểu không?"

Trương Dạng ghé sát vào tai cậu chậm rãi nói, hơi thở nam tính trầm ổn cùng mùi rượu thoảng thoảng khiến cho đầu óc cậu trong phút chốc trống rỗng.

Đột nhiên Trương Mạn Đường lại cảm thấy bản thân cậu thích một người đàn ông luôn biết điểm dừng như Trương Dạng hơn là một người luôn cần cậu phải nhắc nhở, những người ở chỗ này căn bản không thể bằng Trương Dạng được.

Bí mật nhỏ đột nhiên phát hiện ra này khiến cho Trương Mạn Đường cảm thấy rất vui cho nên cũng uống nhiều hơn một chút., hơn nữa Trương Dạng còn liên tục rót rượu vào chén cho cậu, tuy hắn không nói nhưng có vẻ như cũng ngầm đồng ý để cậu vui vẻ uống nhiều hơn một chút.

Trương Mạn Đường say rồi, vì uống rượu Trương Dạng rót mà say đến bất tỉnh nhân sự luôn. Mọi người đều có người kiểm soát hoặc tự biết điểm dừng nhưng chỉ riêng có mình cậu là uống say đến như vậy, bởi vì Trương Dạng rót bao nhiêu là cậu sẽ uống hết bấy nhiêu.

Mọi người đứng dậy ra về, Trương Mạn Đường vẫn nằm ở một góc cuộn người ngủ say. Trương Dạng ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở vào thì thấy trong phòng đã sáng đèn, một nam phục vụ mặc đồng phục của quán bar đang cầm điện thoại hướng về phía của Trương Mạn Đường chụp ảnh. Tiếng chụp ảnh tách tách đến chói tai, có lẽ cậu ta nhận ra được người trước mặt là nghệ sĩ nổi tiếng cho nên muốn nhanh chóng lưu giữ lại vài tấm hình.
Danh sách truyện HOT