Lọc Truyện

Trong Mắt Có Kịch

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Trương Mạn Đường mặc một bộ vest màu xanh đen, dáng người thư sinh mảnh khảnh khoác lên mình một bộ đồ được cắt may tỉ mỉ càng làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo.

Trương Dạng từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ khoác hờ hững một chiếc áo choàng tắm, mái tóc của hắn thậm chí vẫn còn ẩm ướt. Từ lúc bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt của hắn luôn liếc nhìn về phía Trương Mạn Đường đang đứng ở trước gương chỉnh lại chiếc nơ nhỏ ở trên cổ.

Trương Dạng ngồi xuống giường, nhàn nhạt lên tiếng gọi cậu:

"Tiểu Đường Tử, lại đây"

Trương Mạn Đường nghe thấy Trương Dạng gọi mình thì xoay người lại, mắt thấy trên tay hắn đang cầm khăn lông mà mái tóc vẫn còn hỗn loạn ẩm ướt, cậu hiểu ý, đi tới giúp hắn lau khô tóc:

"Em căng thẳng sao?"

Đúng là Trương Mạn Đường cảm thấy rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu được xuất hiện cùng với Trương Dạng ở chỗ đông người, hơn nữa còn là đối tác làm ăn của hắn. Cậu rất lo lắng bản thân mình phạm sai lầm, khiến cho hắn không vui, nhưng cậu thật không ngờ rằng những suy nghĩ của mình lại dễ dàng bị Trương Dạng nhận ra như vậy:

"Hả... đây là lần đầu tiên em cùng anh đi dự tiệc, cho nên hơi lo lắng một chút"

Trương Dạng khàn giọng:

"Em lo lắng cái gì?"

Trương Mạn Đường im lặng hồi lâu mới chậm rãi đáp lời:

"Em sợ mình nói sai điều gì đó sẽ làm anh mất mặt... nếu như lúc ở trong bữa tiệc, có người hỏi mối quan hệ của chúng ta, em nên phải nói sao?"

Trương Mạn Đường lớn gan muốn thử thăm dò một chút, nhưng khi chạm tới ánh mắt khó đoán của Trương Dạng đang nhìn chằm chằm mình thì cậu lại cảm thấy lo lắng vô cùng, vội vã né tránh ánh mắt kia của hắn:

"Là em suy nghĩ nhiều rồi"

Trương Dạng im lặng một hồi lâu mới nhàn nhạt đáp:

"Loại tiệc như thế này, mỗi người đều sẽ dẫn theo một tình nhân đi cùng, bọn họ đều sẽ biết em và tôi có quan hệ gì, sẽ không hỏi, cho nên em không cần lo lắng"

Trương Mạn Đường nghe thấy lời nói kia của Trương Dạng, trong lòng cũng tự động cảm thấy buồn bã, nhưng mà Trương Dạng nói không sai, cậu là tình nhân của hắn, những người tham gia bữa tiệc kia chắc chắn sẽ không quan tâm tới một tình nhân nhỏ bé như cậu đâu.

Trương Dạng nhìn ra được vẻ mặt u sầu của Trương Mạn Đường, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu ngồi lên đùi hắn:

"Loại tiệc này rất là nhàm chán, chẳng qua bắt buộc phải đi cho nên tôi mới đi, em có thể ở trong phòng đợi tôi cũng được"

Trương Mạn Đường nghĩ một chút thì lắc đầu:

"Dù sao đã đến rồi, em cũng muốn đi"

Trương Dạng gật đầu, vỗ vỗ vào mông của Trương Mạn Đường:

"Qua kia lấy đồ cho tôi"

Trương Mạn Đường theo hướng chỉ tay của Trương Dạng đi về phái tủ quần áo trong phòng, bên trong có treo một bộ quần áo cùng một chiếc quần lót tứ giác màu xám. Cậu nhanh chóng cầm quần áo đi đến đưa cho hắn. Trương Dạng không hề kiêng dè chút nào mà thản nhiên đứng dậy, cởi bỏ áo choàng tắm, phơi bày thân thể tráng kiện hoàn hảo trước mặt của Trương Mạn Đường.

Trương Mạn Đường lúng túng nhìn Trương Dạng cúi đầu mặc quần lót, rồi đến quần âu, sau khi bị ánh mắt sắc bén kia của hắn chiếu tới, cậu mới nhanh chóng cầm lấy áo sơ mi trắng size lớn kia mặc vào giúp Trương Dạng.

Lễ phục hôm nay của Trương Dạng là một chiếc áo măng tô phối lông trên vạt áo vô cùng thời trang, toát lên hơi thở sự sang giàu. Trương Mạn Đường cảm thấy người này đúng thật là một kiệt tác trời sinh, mọi thứ từ khí chất cho đến ngoại hình đều hoàn hảo khiến cho người đối diện có cảm giác hô hấp không thông.

Trương Dạng từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc đồng hồ mạ vàng, bên trên mặt đồng hồ khảm rất nhiều viên đá quý, dưới ánh đèn phát ra thứ ánh sáng lấp lánh đắt giá:

"Tiểu Đường Tử, qua đây"

Trương Mạn Đường tiến lên vài bước, cậu còn tưởng rằng hắn muốn cậu giúp hắn mang đồng hồ, nhưng mà lúc này trên cổ tay của cậu lại có một cảm giác lạnh lẽo, hơi nặng một chút, cúi đầu đã thấy Trương Dạng đang giúp cậu mang đồng hồ vào cổ tay rồi:

"Mang vào, người của tôi không thể thiếu thốn như vậy được"

Một từ "người của tôi" kia phát ra trong miệng của Trương Dạng khiến cho Trương Mạn Đường cảm thấy vui vẻ trở lại, cũng nhanh chóng quên đi được những u buồn vừa rồi.

Sau khi mặc đồ chỉnh tề, hai người bước ra bên ngoài đợi thang máy. Bởi vì đây là khu vực dành cho khách VIP nên rất ít người qua lại, lúc này đứng ở bên ngoài chỉ có hai người là Trương Dạng và Trương Mạn Đường mà thôi. Trương Mạn Đường cảm thấy không khí quá mức tĩnh lặng cho nên mới lên tiếng hỏi Trương Dạng:

"Lát nữa em có cần làm gì hay không?"

Trương Dạng quay sang nhìn Trương Mạn Đường, hắn chậm rãi vươn tay nắm lấy bàn tay của cậu:

"Theo sát tôi là được"

Hai người bọn họ thân thiết với nhau như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Trương Dạng nắm tay cậu ở bên ngoài như thế này. Chỉ một hành động nhỏ này thôi cũng đã khiến cho Trương Mạn Đường cảm thấy trái tim trong lồng ngực cũng phải đập thình thịch vì vui sướng, bàn tay của cậu bên dưới cũng dè dặt dùng sức một chút, nắm lấy tay của Trương Dạng:

"Vâng"

Trên tầng thượng của tòa nhà tổ chức một một bữa tiệc rượu đứng, đây đúng chất là một tiệc rượu vì khi thang máy mở ra, đặt chân vào không gian bên trong đã ngửi thấy một mùi hương của thử chất lỏng kích thích kia một cách nồng đậm.

Trương Mạn Đường cảm nhận được không khí xa hoa đan xen một chút thác loạn của loại tiệc rượu này. Bên cạnh mỗi một người đàn ông mặc vest, cho dù lớn tuổi hay trẻ tuổi đều sẽ có một cô gái hoặc một chàng trai khoác tay bọn họ đi lại trong bữa tiệc.

Trương Mạn Đường nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Trương Dạng, hình như cũng là loại tiệc đứng như thế này, nhưng mà khi ấy người đi bên cạnh Trương Dạng là Trương Tu, không phải là bất cứ tiểu thần tượng nào khác. Thời gian trôi qua hình như cũng đã được gần nửa năm rồi thì phải.

Khi Trương Mạn Đường còn đang trôi dạt trong mớ suy nghĩ hỗn loạn kia của mình thì đã có một bài tay nắm lấy tay cậu, khoác lên khủy tay của đối phương:

"Ngày mai tôi có cuộc họp, hôm nay em uống thay tôi?"

Trương Mạn Đường nghe thấy Trương Dạng nói chuyện với mình thì nhanh chóng tập trung lắng nghe, tiếp theo sau đó gật đầu đồng ý:

"Vâng"

Trong ánh mắt của Trương Dạng lóe lên một tia khó tả, mà một người bình thường giống như Trương Mạn Đường đây, không có cách nào có thể đoán ra được những suy nghĩ trong đầu hắn.

"Trương tổng có phải không, không nghĩ tới có thể gặp được ngài ở chỗ này"

Trương Mạn Đường nhìn người đàn ông trước mặt, đối phương khoảng trong độ tuổi của cậu, mặc một bộ vest màu xám, tuy rằng hôm nay nhiệt độ xuống thấp nhưng anh ta vẫn mở rộng hai hàng nút áo trên cùng, để lộ ra một chiếc vòng cổ vàng có khảm đá quý vô cùng phô trương.

"Chào giám đốc Lạc, hân hạnh"

Người tới là nhị thiếu gia Lạc Cảnh của Lạc thị, công ty chuyên cung cấp thiết bị đèn điện chiếu sáng. Đối với một nhân vật lớn như Trương Dạng, Lạc Cảnh căn bản chẳng là gì, cho nên thái độ của Trương Dạng không mấy khách khí, mà Trương Mạn Đường đương nhiên cũng nhận ra được điều này.

Lạc Cảnh mang đến hai ly rượu, một ly của anh ta, một ly đưa về phía trước ý muốn kính rượu Trương Dạng. Trương Dạng đưa mắt nhìn qua Trương Mạn Đường, Trương Mạn Đường hiểu ý, nhanh chóng cầm lấy ly rượu trong tay của Lạc Cảnh.

"Hôm nay tôi hơi đau đầu, không thể uống được rượu, để cho em ấy uống thay tôi"

Lạc Cảnh cảm thấy Trương Dạng đúng là không nể mặt mình, nhưng mà anh ta lại tuyệt đối không dám tỏ thái độ gì cả, chỉ có thể cười cười gật đầu. Tửu lượng của Trương Mạn Đường không tồi, hơn nữa cũng chỉ là loại rượu vang nhẹ, cho nên một ly này không thể làm khó được cậu.

Trương Dạng đứng ở bên cạnh nhìn Trương Mạn Đường uống xong ly rượu kia, trong ánh mắt thoáng hiện lên vài tia thần bí, rất nhanh sau đó cũng chậm rãi kéo cậu đi tới một bàn đồ ăn nhẹ:

"Trước khi uống rượu cần phải lót dạ trước, tôi không muốn lát nữa phải đỡ em trở về. Ăn chút gì đó đi, tôi đi ra gặp một vài người cần gặp, sau đó sẽ quay lại đây tìm em"

Trương Dạng vừa rời đi, Trương Mạn Đường cảm thấy lạc lõng. Tại bữa tiệc giống như thế này, cậu căn bản không thể nào thích nghi được, vốn dĩ định đi theo phía sau Trương Dạng nhưng mà ngẩng đầu lên đã thấy hắn rời đi rồi. Trương Mạn Đường khẽ thở dài, cúi đầu nhìn bàn đồ ăn được bày trí tinh xảo, tùy tiện cầm lên một món ăn nhẹ đưa vào miệng. Cậu cảm giác có ánh mắt nào đó đang chiếu về phía mình, nhưng mà ngẩng đầu lên quan sát xung quanh thì không hề nhận ra được có ai khả nghi cả.

Trương Mạn Đường cúi đầu nhìn xuống dưới mũi giày, cậu bây giờ có nên đi tìm Trương Dạng hay không đây. Khi Trương Mạn Đường đang suy nghĩ mông lung thì có một cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt chạm lên má cậu khiến cho cậu giật mình vội rụt cổ lại, một tiếng cười ha ha vang lên:

"Ha ha, thật đáng yêu"

Trương Mạn Đường nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt cao hơn mình một cái đầu, ánh mắt của hắn hẹp dài, khi cười lớn sẽ híp lại thành một đường chỉ, cánh môi mỏng kia tạo cho người ta có cảm giác đối phương là một người đàn ông đểu cáng.

Trương Mạn Đường không muốn gây chuyện, dù sao ở chỗ này cũng toàn là những nhân vật trong giới kinh doanh, nếu như cậu gậy chuyện không biết chừng còn đúng đối tượng mà Trương Dạng đang hợp tác, sẽ ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của hắn, thế cho nên cậu lựa chọn cách im lặng muốn xoay người rời đi, nhưng mà người đàn ông kia giống như là không muốn bỏ qua cho cậu, vội tiến lên phía trước chặn cậu lại:

"Khoan đã nào, tôi còn chưa biết tên của em đâu"
Danh sách truyện HOT