Lọc Truyện

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hai ngày sau, tại phiên tòa xét xử phạm nhân Tống Dật Nhiên, cảnh sát và công tố viên đều ngồi vào vị trí, tất cả đều đang chờ đợi sự xuất hiện của quan tòa và bồi thẩm đoàn.

Sự việc có sức ảnh hưởng lớn nên truyền thông cũng có mặt, tuy nhiên tòa án là nơi tối cao, vậy nên sự hiện diện của cánh báo chí cũng bị hạn chế đi đôi chút. Số người được cho phép có mặt chỉ bao gồm 2 phóng viên và một quay phim.

Bọn họ đứng ở góc phòng, yên lặng chuẩn bị máy quay. 2 phóng viên thì có 2 chiếc máy tính cá nhân để tiện ghi chép lại lời nói của thẩm phán.

Đúng lúc này, cánh cửa đã được đóng lại từ vài phút trước đột nhiên mở ra, một người phụ nữ mang chiếc váy đen xuất hiện, cô ta đội chiếc nón rộng cùng màu và mang đôi mắt kính đen lớn che gần hết khuôn mặt.

Tất cả những người có mặt ở căn phòng đó đều vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô gái mặc đồ đen này. Đây.... không phải chính là người phụ nữ bí ẩn trên bản tin sao?

Người đã xuất hiện và vạch trần tội ác của Tống Dật Nhiên, rồi biến mất một cách kì lạ. Tin tức về cô ta xuất hiện khắp mặt báo nhưng sau đó cũng bị xóa đi một cách nhanh chóng chỉ trong 1 đêm.


Cô ta... làm gì ở đây chứ?

Âu Dương Thiên Thiên đứng thẳng người, cô chậm rãi lướt một lượt mọi thứ trong căn phòng, cho đến khi chạm phải 2 người phóng viên ngồi trên ghế thì mới dừng lại.

Nhấc chân bước gần tới chỗ của bọn họ, trong sự kinh ngạc và lo lắng của 3 người trước mặt, cô ngồi xuống bên cạnh một cách nhẹ nhàng.

Máy quay vẫn chĩa về phía chỗ ngồi của thẩm phán, nhưng giờ đây, khi thấy Âu Dương Thiên Thiên, người đàn ông đột nhiên chuyển hướng máy quay về phía cô.

2 người phóng viên kia cũng rất nhanh hoạt động, ngón tay họ lướt trên máy tính, như ghi chép lại hành động vừa rồi của Âu Dương Thiên Thiên, còn không quên thêm vào đó một ít từ ngữ khác nữa.

Âu Dương Thiên Thiên ngồi nghiêm túc, sau vài giây, cô lên tiếng:


- Nếu như mở máy quay lên, thì ống kính phải hướng về chỗ ngồi của quan tòa, phạm nhân, công tố viên, nhân chứng... và cũng chỉ có thể được phép ở đó thôi. Còn đã bật máy tính lên, thì chỉ có thể ghi lại thứ nghe được từ những người có quyền hành ở đây, ghi lại thứ nên ghi để công bố với thế giới.

- Đó là việc làm của các người bây giờ, chứ không phải là để ý đến sự tồn tại của một người nhỏ bé như tôi, đúng chứ?

Dứt lời, hành động của 2 phóng viên đang bấm máy tính đột nhiên dừng lại, cùng lúc đó, người quay phim cũng rời mắt ra khỏi máy quay, đồng loạt nhìn về phía cô.

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt bình tĩnh, thân thể cô vẫn không động đậy, nói tiếp:

- Hôm nay, tôi đến đây là với thân phận người xem án, ngồi ở đây chính là hi vọng máy quay sẽ không quay được sự có mặt của mình, thế nên.... các người cũng nên xem nhẹ sự tồn tại của tôi, mà tiếp tục làm việc mình nên làm.

- Sự việc của lần trước, tôi tin chắc ai cũng biết, tôi đã có khả năng xóa đi những thứ đó trên toàn bộ trang mạng chỉ trong vòng 1 đêm, vậy thì.... hôm nay cũng có khả năng.

- Đây là lời cảnh cáo đầu tiên của tôi. Và tôi không hi vong rằng ngày hôm nay, sẽ đưa ra quá nhiều lời cảnh cáo tới các người. Vì nếu như quá nhiều lần, thì tôi sẽ làm thật đấy!


Danh sách truyện HOT