Lọc Truyện

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Âu Dương Thiên Thiên chạy ra khỏi nhà Hứa gia, bước chân của cô lúc đầu di chuyển rất nhanh nhưng rồi dần chậm lại, từng bước đi sau đó đều nặng tựa như mang chì.

Hô hấp Âu Dương Thiên Thiên rối loạn, cô thở không theo nhịp điệu, trong tâm trí hoàn toàn là những suy nghĩ khiến cô phát điên lên.

Thì ra là vậy. Chính Mary FirstFlo là người đã lên kế hoạch giết chết Đường Nhược Vũ mười làm năm trước. Bởi vì... chồng của bà ta - Alex Bush đã có tư tình với mẹ của Âu Dương Thiên Thiên, vậy nên.... năm đó là người nhà FirstFlo lật đổ Đường gia, là vì muốn tuyệt mọi con đường sống của Đường Nhược Vũ. Bọn họ đã ép bà ấy đến chết.

Còn cái tên Aurora hiện lên trong kí ức của cô, rất có thể là mẹ ruột của Âu Dương Vô Thần. Và nếu đúng như vậy thì.... lông vũ tuyệt sắc... là do người phụ nữ của gia tộc đó xăm lên!

Aurora đã bảo vệ đứa con của mình đến chết, vậy nên... Đường Nhược Vũ cũng phải đánh đổi tính mạng để lấy sự sống cho Âu Dương Thiên Thiên. Giống như những lời nói trong kí ức đó.... "Con của tôi sống, thì con của cô sống, nhưng nếu con của tôi chết.... thì Âu Dương Thiên Thiên chắc chắn không thể sống". Điều đó là ám chỉ...

Và vì như vậy, nên Đường Nhược Vũ mới tốn nhiều công sức, bất chấp nguy hiểm cầu xin Âu Dương Chấn Đông mang Âu Dương Vô Thần về Âu Dương gia, nhận làm con nuôi, xây nên một tầng quan hệ với cô. Chính là vì....

Mọi thứ hoàn toàn được giải thích rồi! Tất cả...

- Ha! - Âu Dương Thiên Thiên kêu lên một tiếng, bước chân của cô dừng hẳn, nhưng lần này nó lại giống như không có chút sức lực nào, không thể đứng vững được mà loạng choạng ngã xuống đất.


Vậy ra không phải tự nhiên mà người đàn ông đó xuất hiện trong cuộc đời của Âu Dương Thiên Thiên, không phải ngẫu nhiên mà có chung một nhóm máu... thật sự... không phải là trùng hợp! Bởi vì Âu Dương Vô Thần thực chất là....

Đúng lúc thân thể của cô gái khụy xuống, một bóng đen đã lao đến, kịp thời vươn tay ra đỡ lấy người cô. Hành động của Hứa Á Nhan nhanh như chớp, nên đã không để Âu Dương Thiên Thiên ngã. Cô nhíu mày lo lắng, lên tiếng gọi:

- Âu Dương Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?

Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô nhắm mắt lại, tự điều chỉnh cơn run rẩy của bản thân, vài giây sau mới trả lời:

- Xin lỗi, nhưng cô có thể để tôi ở một mình hay không? Tôi tạm thời không muốn gặp hay nói chuyện với bất kì ai, làm ơn.

Hứa Á Nhan chớp ánh mắt nghi hoặc, nói:

- Tôi không thể làm vậy, Âu Dương Nhị tiểu thư. Tôi có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cô, nếu như để xảy ra chuyện gì, tôi có mười cái mạng cũng không bù đắp đủ.

Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, lẩm bẩm đáp:

- Không, đủ rồi, đã quá nhiều người chết rồi... quá nhiều thứ...

Hứa Á Nhan vẫn không hiểu Âu Dương Thiên Thiên nói gì, cô muốn lên tiếng hỏi nhưng cô ấy lại đột nhiên đứng dậy, giật tay ra khỏi người cô.

- Cô muốn làm tròn trách nhiệm bảo vệ tôi, thì đi phía sau đi. Ngay lúc này... làm ơn đừng làm phiền tôi. - Âu Dương Thiên Thiên nói với giọng nặng nề nhưng quyết đoán, dứt lời, lập tức tự mình đi đến chiếc xe phía trước, lôi người lái xe bên trong ra, cô ngồi vào ghế lái, trực tiếp nhấn ga rời đi.

======================================

Tại ngôi nhà của Âu Dương Vô Thần, đám người hầu vẫn bận rộn với công việc trang trí chuẩn bị đón mừng năm mới. Eira và Sherry phải di chuyển liên tục để nâng cao công suất làm việc, kịp thời hoàn thành nó trong ngày.

Riêng Âu Dương Vô Thần thì lại ở trong phòng, lúc này, anh đang loay hoay với đống giấy đỏ trên bàn.


Di chuyển chiếc kéo trong tay theo những đường nét mượt mà, người đàn ông chậm rãi cắt đi tờ giấy đỏ.

Thế nhưng... "Rẹt" - Một âm thanh vang lên sắc bén, chiếc kéo trong tay đã cắt phăng một đường thẳng vào tờ giấy đỏ, làm hỏng tất cả bố cục.

- Cậu chủ, ngài lại làm sai rồi. - Kỳ Ân chớp chớp mắt, nói với giọng cảm thông.

Ấn đường Âu Dương Vô Thần cau lại, anh thả tay, dứt khoát vứt chiếc kéo xuống bàn, lên tiếng:

- Tôi không làm nữa.

"...."

Nghĩ sao mà lại bảo anh cắt chữ tết chứ? Nhìn đôi tay này giống khéo léo lắm sao? Nãy giờ cắt hỏng không biết bao nhiêu lần rồi đấy!

Nếu không phải Thiên Thiên bảo anh ở nhà chuẩn bị giúp cô ấy, thì còn lâu anh mới động vào những thứ này. Mấy thứ như thế, căn bản không hợp với anh mà!

Kỳ Ân cười hắt ra một hơi, cô lắc đầu ngao ngán, chậm rãi gom đống giấy đỏ về phía mình, nhẹ nhàng nói:

- Được rồi, ngài cứ để tôi làm là được.


Nói xong, người phụ nữ tiếp tục dùng kéo trong tay, cắt mảnh giấy đỏ theo đường nét cong tuyệt đẹp.

Âu Dương Vô Thần bất lực ngả lưng ra sau ghế, anh ngửa cổ lên cao, lẩm bẩm một ý nghĩ trong đầu:

- Thiên Thiên khi nào mới về đây? Ở Hứa gia có gì vui mà cô ấy đi lâu như vậy chứ? Đã hơn một tiếng rồi...

"Bru...bru.." - Đang độc thoại một mình, đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, phát hiện là của mình, Âu Dương Vô Thần rút nó từ trong túi ra, chán nản không nhìn số mà trực tiếp bắt máy.

- Là ai vậy? - Lạnh nhạt hỏi một câu, Âu Dương Vô Thần tựa như không quan tâm lắm đến cuộc gọi này, thế nhưng chỉ một giây sau đó, anh liền thay đổi sắc mặt, bật dậy ngồi thẳng lên ghế.

Hành động bất ngờ khiến cả Kỳ Ân đối diện cũng kinh ngạc, cô giật mình nhìn người đàn ông, đúng lúc nghe anh thốt lên một câu:

- Lão đại!

*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*


Danh sách truyện HOT