Lọc Truyện

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Âu Dương Vô Thần thấy cô gái liền thở phào nhẹ nhõm, tựa như mới trút được một gánh nặng khó khăn. Anh bước vội về phía cô, lo lắng hỏi:

- Tại sao em lại về trễ như vậy? Ở Hứa gia làm gì đến giờ này chứ?

Âu Dương Thiên Thiên cười nhẹ nhàng, cô lắc đầu, bình tĩnh đáp:

- Không có gì, tại em với Thời phu nhân nói chuyện hợp ý, nên nhất thời không quan tâm đến thời gian, về muộn một tí thôi, anh đừng giận.

Người đàn ông cau mày, hạ giọng nói:

- Anh không giận, nhưng anh lo lắng cho em.

Âu Dương Thiên Thiên cười càng tươi hơn, thế nhưng nụ cười của cô chỉ đạt nơi khóe môi, cầm lấy tay Âu Dương Vô Thần, cô trả lời:

- Được rồi, được rồi, không phải em đã an toàn về rồi đây sao, em không có gì cả mà.

Dừng một chút, cô hướng mắt về phía đám người Kỳ Ân, lên tiếng:

- Mọi người hôm nay chắc đã dọn dẹp vất vả rồi, nhanh chóng ăn tối rồi nghỉ ngơi đi.

Nói xong, cô lại quay đầu nhìn Âu Dương Vô Thần:

- Anh cũng ăn cơm đi, lúc nãy em đã ăn ở Hứa gia với Thời phu nhân rồi, bây giờ bụng rất no. Em về phòng nghỉ một chút.

Người đàn ông mím môi, ánh mắt nhìn cô sâu thêm vài phần, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đáp:


- Được.

Nghe thấy câu trả lời của anh, Âu Dương Thiên Thiên mới xoay người rời đi, cô bước thẳng lên cầu thang, vô cùng bình thường trở về phòng ngủ.

Âu Dương Vô Thần nhìn theo bóng lưng cô, ấn đường đột nhiên cau lại.

Lúc nãy cầm tay Thiên Thiên, cảm giác cô ấy có chút run, là anh ảo giác sao?

Hơn nữa, nụ cười dường như hơi miễn cưỡng, trông giống như.... đang gồng vậy!

"..."

Đám người thấy Âu Dương Vô Thần đứng ngơ ngác một lúc lâu, dè dặt gọi anh:

- Cậu chủ?

Lần này, Âu Dương Vô Thần liếc nhìn sang bọn họ, lạnh nhạt nói:

- Nghỉ ngơi đi.

Kỳ Ân và những người hầu nghe xong, liền cúi đầu và rời đi....

======================================

Âu Dương Vô Thần tự xử bữa tối của mình nhanh gọn, sau đó thì lên phòng ngay. Mở cửa bước vào, anh nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên nằm trên giường, đắp chăn xoay người về một bên, nghĩ rằng cô đã ngủ, anh nhẹ nhàng đi khẽ vào trong, lấy quần áo và vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Sau khi vệ sinh toàn thân xong xuôi, anh trở ra lại, cũng thật cẩn trọng bật đèn ngủ, rồi chậm rãi leo lên giường.

Thế nhưng ngay lúc đó, đột nhiên cô gái bên cạnh bỗng cử động, quay sang ôm lấy thân thể của người đàn ông, khiến Âu Dương Vô Thần đứng hình trong chốc lát.

Anh chớp mắt, nhỏ giọng hỏi:

- Anh làm em thức giấc sao?

Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, cô dụi dụi chiếc trán nhỏ vào lồng ngực anh, đáp:

- Không có, là em nãy giờ vẫn chưa ngủ.

Âu Dương Vô Thần nghe thấy, tay nhẹ nhàng ôm lấy người cô, vỗ về lên tiếng:

- Thiên Thiên ngoan, nhắm mắt ngủ đi, ngày mai có đủ sức đón giao thừa với anh.

Lời nói của người đàn ông làm Âu Dương Thiên Thiên bật cười, cô nhếch môi trả lời:


- Anh tưởng em là con nít sao, dỗ đến dễ dàng như vậy. Yên tâm, chút thức đêm đó em vẫn làm được mà. Đảm bảo ngày mai sẽ đủ sức chơi với anh cả đêm giao thừa.

Dứt lời, cả hai cùng phá ra cười. Dẫu vậy, chút đùa vui đó cũng không làm bớt đi phiền muộn trong lòng của người con gái.

Âu Dương Thiên Thiên hít vào một hơi sâu, cô mím môi, tỏ vẻ vu vơ hỏi:

- Vô Thần, anh có gì muốn nói với em không?

"...."

Âu Dương Vô Thần kinh ngạc khi nghe câu hỏi của cô, nghĩ đến cuộc điện thoại lúc sáng, anh đảo mắt, không ngờ Âu Dương Thiên Thiên tinh ý như vậy, nhìn ra anh có chuyện muốn nói.

- Ừm, Thiên Thiên. Sau khi đón Tết xong, có thể anh sẽ phải sang Mỹ một chuyến, em muốn đi cùng anh không? - Âu Dương Vô Thần thận trọng lên tiếng.

Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, nghe đến chữ nước "Mỹ", trong lòng cô vô cớ đập mạnh một tiếng "Thịch", có vẻ như, điều này bây giờ đã trở thành một từ nhạy cảm với cô.

Vài giây sau, Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, đáp:

- Muốn đi, anh đi đâu thì em đi đó.

Dừng một chút, cô hỏi ngược lại người đàn ông:

- Nhưng mà.. tại sao lại đi Mỹ vậy? Có... việc gì ư?

Âu Dương Vô Thần nghe thấy, thản nhiên trả lời:

- Ừm, đúng là có việc, nhưng không quan trọng lắm. Tuy nhiên, có một người anh muốn em gặp.

Lần này, thâm tâm Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên run lên, cô cắn môi, cố khống chế những cơn run lây lan ra ngoài cơ thể, hỏi tiếp:

- Là.. là ai vậy?


Người đàn ông cười mỉm không đáp, chỉ ôm lấy cô nói:

- Bí mật, đến lúc đó em sẽ biết.

Thân thể Âu Dương Thiên Thiên vẫn không nhịn được mà có chút run rẩy, tay cô vô thức ôm chặt vòng eo của Âu Dương Vô Thần, ngập ngừng lên tiếng:

- Vậy... khi nào thì chúng ta đi Mỹ?

Âu Dương Vô Thần đảo mắt, suy nghĩ mấy giây rồi mới trả lời:

- Khoảng hai tuần nữa, bởi vì anh có chút chuyện phải sắp xếp xong ở đây, hoàn thành nốt mới có thể đi được.

Lần này, Âu Dương Thiên Thiên không nói thêm gì, cô vùi đầu sâu vào lòng anh, ôm chặt thân thể người đàn ông một cách bất chấp. Âu Dương Vô Thần có chút ngạc nhiên với hành động này của cô, nhưng vẫn vô tư nghĩ là Âu Dương Thiên Thiên dựa dẫm vào mình, kéo tấm chăn lên cao hơn, anh ôm cô gái cùng chìm sâu vào giấc ngủ....

==============================

Sáng hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên thức dậy khá muộn, như một thói quen, cô đưa mắt tìm kiếm hình bóng người đàn ông xung quanh, thế nhưng lại không thấy Âu Dương Vô Thần đâu. Nghĩ đến anh đã ra ngoài rồi, cô uể oải ngồi dậy, lê thân người muốn rời giường.

Đúng lúc này, ánh mắt lơ đãng chợt nhìn đến chiếc gối mà Âu Dương Vô Thần đã nằm ngủ tối hôm qua, cô vô thức ngừng lại.

Vươn tay đến cầm lấy một sợi tóc ngắn ở trên đó, Âu Dương Thiên Thiên mím môi, trong đầu bỗng nghĩ đến một chuyện.

Muốn biết thực hư quan hệ của cô và anh ấy, phải chăng... nên làm một cuộc điều tra? Và đơn giản nhất đương nhiên là.... xét nghiệm ADN?

*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*


Danh sách truyện HOT