Lọc Truyện

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

- Cậu... cậu đang nói bậy bạ gì vậy? - Mã Nhược Anh không khỏi sững sốt, đơ người lên tiếng.

Cô không phải con gái ruột của Cadira? Tại sao? Không thể nào!

Adelric chớp mắt nghiêm túc, đáp:

- Tôi không nói bậy, đây là sự thật. Ba tôi chưa bao giờ động vào người phụ nữ nào khác ngoài mẹ tôi, vậy nên ông ấy cũng không có bất kì người con nào ngoài tôi và Âu Dương Thiên Thiên.

Mã Nhược Anh lắc đầu, theo bản năng chối bỏ:

- Không thể nào, sao có chuyện đó được? Cậu nói dối, nếu tôi không phải con gái của Cadira thì tại sao Rostchild năm lần bảy lượt muốn giết tôi? Nếu tôi không mang dòng máu này thì tại sao...

- Tôi chưa bao giờ phủ định dòng máu trên người cô, Mã Nhược Anh, nó đúng là thuộc về Rostchild, nhưng không phải của ba tôi, mà là của một người khác. - Adelric cắt ngang lời cô gái, kiên định nói.

- Cô đã từng nghĩ về việc này một cách khách quan chưa Mã Nhược Anh? Hay là vì bị lòng hận thù che mắt nên cô không nhìn ra được lỗ hổng? Tại sao Rostchild lại muốn truy giết cô đến tận cùng? Tại sao Rostchild lại thiêu sống Mã gia? Chỉ vì cô là con gái thôi sao? Không phải, mạng cô không đáng giá như vậy đâu.

Đúng thế, Mã Nhược Anh chỉ là một đứa con gái, trong mắt Rostchild cô cùng lắm chỉ là một vết bẩn, có rất nhiều cách để xóa đi vết bẩn ấy, giết chết chỉ là phương pháp nhanh nhất mà thôi, nhưng tại sao... gia tộc ấy vẫn truy đuổi cô đến tận cùng? Dù sau khi Mã gia đã tiêu tán, Aurora đưa cô chạy trốn, họ vẫn nhất quyết đuổi theo đến cùng?

Mã Nhược Anh lần này không thể cãi lại được, cô cắn đôi môi run rẩy, đứng bất động một chỗ. Cả thân thể đều cứng nhắc, máu huyết trong người như ngưng đọng. Cho đến tận bây giờ cô vẫn không tin được những lời người đàn ông này nói. Cô từng nghĩ đến hàng vạn khả năng nhưng trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến việc mình đặt lòng hận thù sai chỗ.

Cô đã nung nấu sự căm ghét bao nhiêu năm nay, mối thù của gia tộc, mối hận của mẹ... không thể nào có chuyện sai người được!!

Adelric mím môi, bên tai đã nghe thấy tiếng gì đó, anh vội nói:


- Mã Nhược Anh, tôi có bằng chứng có thể chứng minh điều mình nói hoàn toàn là sự thật.

Nghe được lời đó, ngay lập tức Mã Nhược Anh bắt lấy tay cậu ta, hỏi:

- Ở đâu? Bằng chứng ở đâu? Mau đưa cho tôi.

Người đàn ông khẽ lắc đầu, đáp:

- Không phải bây giờ, Mã Nhược Anh. Hoàng tử đã đến cứu công chúa, tôi không thể ở lại đây được nữa. Cô cũng phải đi thôi.

Tiếp tục là những câu nói đầy ẩn ý khiến Mã Nhược Anh không hiểu được, cô cau mày thốt lên:

- Cái gì?

Adelric dùng sức thoát khỏi bàn tay của cô gái, tự động lùi về sau vài bước:

- Nhưng chúng ta sẽ còn gặp lại, nếu như cô muốn biết sự thật... cô sẽ đến tìm tôi.

Âm giọng dần dần nhỏ lại, cho đến khi thân thể Adelric hòa lẫn vào trong bóng tối rồi biến mất không chút dấu vết.

Mã Nhược Anh đứng đó sững sờ, vẫn không kịp hiểu tại sao cậu ta lại đột ngột bỏ đi, đúng lúc này, chợt một tiếng nổ lớn vang lên, trần nhà bỗng nhiên bị nứt vỡ và đất đá bất ngờ rơi xuống. Mã Nhược Anh giật mình nhìn lên, thân thể vô thức phản ứng, nhanh nhẹ tránh sang một bên.

Cùng khi ấy, một bóng người thoắt xuất hiện từ trên cao xuống, vọt vào bên trong căn phòng trước sự chứng kiến của Mã Nhược Anh. Cô dùng tay phẩy lớp bụi mù trước mặt, khi nhìn thấy rõ người đó là ai, biểu hiện bỗng thay đổi:


- Stefan.... tại sao anh đến đây?

Người đàn ông không nói gì, đi đến vòng tay ôm eo cô, sau đó dùng một sơi dây quấn quanh thân thể Mã Nhược Anh, buộc cô cùng chung với mình. Đám người Rostchild đuổi đến nơi thì không còn kịp nữa, cả Stefan mà Mã Nhược Anh đều đã được trực thăng kéo lên trời, họ chỉ có thể đứng đó ngước nhìn lên, nhìn hai người trước mắt rời đi mà không thể làm được gì.

Ở trên cao, Stefan một tay giữ sợi dây, một tay khác ôm chặt lấy Mã Nhược Anh, thở dốc nói:

- Không sao, có tôi ở đây rồi.

Mã Nhược Anh không trả lời lại, một lúc sau, chỉ thấy hai tay cô dần ôm lấy người anh, siết lại...

==========================================

Kỳ Ân mơ màng tỉnh dậy sau lần thứ hai bị đánh ngất, cô chống tay ngồi lên, phát hiện Sherry đã tỉnh trước mình, đang ở bên cạnh chăm sóc Âu Dương Thiên Thiên.

Gắng gượng đi đến chỗ hai người, cô lên tiếng hỏi:

- Nhị tiểu thư sao rồi?

Sherry nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đáp:

- Không sao, chỉ là quá kích động nên ngất đi thôi.


Kỳ Ân nghe thấy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi một giọt nước không biết từ đâu nhỏ xuống tay cô, Kỳ Ân bất giác quay đầu nhìn qua, hóa ra nó là của Sherry, cô ấy... khóc rồi.

- Sherry. - Kỳ Ân khẽ gọi tên cô gái nhỏ.

Sherry vội đưa tay lau đi những giọt lệ, kiềm chế nói:

- Xin lỗi, tôi không có ý định khóc đâu, nhưng mà... cậu chủ...

Kỳ Ân đặt một tay lên vai cô, đôi vai ấy đang run run, mặc dù rất nhẹ nhưng cô vẫn cảm nhận được.

- Mạnh mẽ lên, bây giờ không phải lúc để khóc, nếu như để Nhị tiểu thư nhìn thấy, tinh thần cô ấy sẽ suy sụp mất.

Sherry cắn răng cúi đầu, có chút nấc trả lời:

- Tôi biết rồi.

Kỳ Ân thu tay về, cô ngửa cổ lên cao, ngăn không cho hàng nước mắt nhỏ giọt. Không phải cô không biết khóc, cô là người đi theo Âu Dương Vô Thần lâu nhất, đương nhiên cũng rất đau khổ trước sự ra đi của anh ấy, nhưng bây giờ cô không thể yếu đuối được. Cô là người đứng đầu dẫn dắt bảo vệ Âu Dương Thiên Thiên, cô phải làm gương trước, cô không thể khóc.

Một lúc sau, Kỳ Ân sốc lại tinh thần, một tay ôm ngang hông, một tay cô chống đất, khó khăn đứng dậy. Đi một vòng quanh không gian nơi bọn họ đang ở, cô nhận ra đây là một căn hầm, xung quanh đều bị vây bởi gạch đá chắc chắn, không có cửa sổ, không thể nhìn được thời gian bên ngoài, đây giống như một căn hầm biệt lập vậy, hoàn toàn không có lối thoát.

Bấy giờ, đột nhiên có tiếng động nhỏ vang lên, Kỳ Ân quay phắt nhìn về hướng phát ra, liền thấy một bóng người đang đi đến chỗ của mình.

Sherry và Kỳ Ân chủ động đứng chắn trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng trước:

- Là ai?

Bóng người đó dần đến trước mắt, Kỳ Ân và Sherry càng căng thẳng, nhưng rồi đột nhiên họ nghe thấy một âm giọng quen thuộc:


- Kỳ Ân, là tôi.

- Eira! - Kỳ Ân và Sherry đồng thanh kêu lên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên

Eira đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho cả hai im lặng, cô đứng trước cánh cửa sắt ngăn cách với bọn họ, nhỏ giọng nói:

- Đám sát thủ canh gác đang đổi ca, chúng ta có chừng một phút. Tình hình Nhị tiểu thư thế nào rồi? Cô ấy có bị thương không?

Kỳ Ân lắc đầu, nhanh chóng trả lời:

- Chỉ là vài vết xây xát nhỏ thôi, không sao cả. Eira, cô mau quay về khách sạn, tập hợp người rồi đến cứu Nhị tiểu thư, phải hành động nhanh lên.

Eira gật đầu, lên tiếng:

- Tôi biết, tôi sẽ làm ngay, nhưng Kỳ Ân, tôi có chuyện cần nói cho cô biết, hãy cẩn thận, Nhị tiểu thư đang mang...

- Eira! - Đúng lúc đó, một giọng nói từ phía sau vang lên.

Kỳ Ân và Sherry cùng quay người lại, phát hiện Âu Dương Thiên Thiên đã tỉnh, đang gắng gượng đứng dậy. Ngay lập tức đỡ lấy thân thể cô đi đến, Âu Dương Thiên Thiên đưa tới trước mặt Eira một vật, nói:

- Mang cái này ra ngoài, tìm Anna bảo cô ấy giúp tôi liên lạc với một người.

Eira vươn tay cầm lấy, nhìn vật thể trong tay, cô nhận ra đó là một chiếc nhẫn màu đen. Ngước mắt lên, Eira có chút khó hiểu nhìn Âu Dương Thiên Thiên. Thấy vậy, cô nói tiếp:

- Khi cô đưa cái này, Anna sẽ hiểu thôi, nói cô ấy hãy liên lạc với tần số duy nhất bắt với chiếc nhẫn, người đó tên là Tiêu Tử Du. Nhắn với cô ấy, Âu Dương Vô Thần cầu cứu sự giúp đỡ.

*Bình luận cho xôm nào mọi người, có ai đoán được tiếp theo diễn biến thế nào không?*


Danh sách truyện HOT