Lọc Truyện

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Âu Dương Thiên Thiên nhìn người phụ nữ từ trên cao, cô chậm rãi ngồi xuống trước mặt, nâng cằm bà ta lên, nói:

- Gương mặt này thật hoàn mỹ, không biết... nếu có vài vết sẹo lên thì sẽ như thế nào? Có còn xinh đẹp như lúc trước nữa hay không đây.

Lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo chạm vào làn da của Mary, khiến bà ta vô thức run rẩy, lắc đầu dữ dội:

- Đừng... đừng mà... đừng... aaaa

Nhưng không, mặc cho mọi lời cầu xin khẩn thiết, Âu Dương Thiên Thiên đã thẳng tay rạch xuống một đường, cô thậm chí còn không ngừng vung tay, tạo thêm nhiều đường trên khuôn mặt đó.

Ở bên ngoài, dù tiếng súng không thể nghe thấy được nhưng tiếng hét thảm thiết thì vẫn có thể truyền ra, khiến đám người Kỳ Ân vô cùng hoảng hốt. Họ không chỉ nghe một lần mà là nhiều lần, tiếng gầm thét như phát ra từ một con thú hoang bị thương, nghe rất đau đớn, rất thống khổ.

Sherry nghe đến không chịu nổi, sợ hãi hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đó là giọng nói của Mary mà, Nhị tiểu thư đang làm gì bà ta?

Kỳ Ân siết tay, một tiếng lại một tiếng nữa truyền đến, cô đợi không được, ngay lập tức di chuyển thân thể, muốn đi vào trong nhà. Hành động của cô khiến những người còn lại rất kinh ngạc, theo bản năng kéo tay cô lại, nói:

- Kỳ Ân, cô muốn làm gì? Nhị tiểu thư không cho phép chúng ta vào trong, nếu đi vào là làm trái mệnh lệnh đấy.

Người phụ nữ vùng tay ra, gằn giọng đáp:

- Tôi không vào căn phòng đó.


Dứt lời, cô lao về phía trước với vận tốc rất nhanh, đám người còn lại không biết phải làm sao, bất đắc dĩ chạy theo.

Hóa ra, Kỳ Ân thật sự không xông vào phòng của Âu Dương Thiên Thiên và Mary, ngược lại, cô ấy đến phòng điều khiển của ngôi nhà, nơi mà Anna chuyên làm việc liên lạc với bên ngoài. Khi tất cả vào đó, bọn họ nhìn thấy trên màn hình camera hiển thị rất nhiều hình ảnh, và có đến tận bốn khung hình trong số đó đang quay trực tiếp cảnh Mary bị tra tấn.

Đám người đang chứng kiến đều mở to mắt kinh hãi, cảnh tượng hiện lên phía trước thật khủng khiếp, Âu Dương Thiên Thiên lôi thân thể Mary như một bao cát, quăng mạnh vào những bức tường rắn chắc, tay chân bà ta giống như bị đóng đinh, máu chảy không ngừng, mà có lẽ chính xác hơn là da thịt đã bị đạn ghim vào, khiến bà ta không thể hoạt động bình thường được.

- Nhị tiểu thư, cô ấy.. cô ấy đang... - Sherry sốc kinh hoàng, cô đưa một tay lên che miệng, run sợ lẩm bẩm.

Nhưng rồi tất cả những điều đó vẫn chưa phải là hết, lúc này, qua màn hình,  Âu Dương Thiên Thiên đã đứng dậy, rời khỏi người Mary, cô đi về phía một bức tường, nơi có những tấm rèm đang rũ xuống, sau đó trực tiếp dùng tay vén mạnh nó lên. Ngay lập tức, hiện ra trước mắt cô là một tấm kính lớn trong suốt, ở đối diện phản chiếu một hình ảnh, và.... nó chính là hình ảnh Âu Dương Vô Thần đang nằm trên giường bệnh.

Mary bò lết dưới nền đất, mái tóc dài rũ rượi và bù xù che đi toàn bộ khuôn mặt bà ta, nhưng miệng thì cứ không ngừng kêu rên:

- Cứu tôi, cứu tôi với..... cứu tôi...

Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, cô nghiêng đầu, đi về phía người phụ nữ, sau đó dùng một tay thô bạo nắm lấy tóc bà ta, tiếp tục kéo đi một đoạn.

"Rầm" - Mạnh mẽ đập mặt Mary vào tấm kính trong suốt ấy, cô gằn giọng lên tiếng:

- Nhìn đi, mở mắt ra nhìn kĩ cho tôi!

Giờ phút này, khuôn mặt Mary mới hiện ra rõ ràng hơn, nhưng mà... khắp mặt bà ta toàn là máu chảy, những vết thương đều chẳng chịt khắp nơi, từ trán, đến hai bên má, cằm... ngoại trừ ngũ quan thì dường như tất cả đều bị rạch nát hết. Da thịt lồ lộ ra bên ngoài, cùng với máu tươi be bét cả một mặt kính, vô cùng gớm ghiếc.

Kỳ Ân cuối cùng cũng không thể đứng yên nổi nữa, cô lao ra khỏi căn phòng, đến trước cánh cửa phòng tra tấn đập mạnh, lớn tiếng gọi:


- Nhị tiểu thư, dừng lại đi, Nhị tiểu thư!

Đám người cũng chạy theo đến chỗ cô, nhưng họ ngược lại ngăn cản hành động của Kỳ Ân, nói:

- Kỳ Ân, cánh cửa này bị chặn rồi, chúng ta không thể vào trong được.

- Dừng tay đi Kỳ Ân, chúng ta không thể cản Nhị tiểu thư..

- Không được phép vào trong đâu, đây là mệnh lệnh.

Mặc cho bọn họ khuyên nhủ, Kỳ Ân vẫn cố chấp vặn nắm khóa cửa, nhưng dù có làm cách nào cũng không thể mở nó ra.

Cô lắc đầu, đôi mắt sớm đã rơi hai hàng lệ, cố gào giọng thật lớn:

- Tôi không thể để cô ấy như vậy được.

- Nhị tiểu thư, dừng lại đi... làm ơn dừng tay lại đi... Nhị tiểu thư...

==============================

Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, khắp người cô đều tỏa ra sát khí dày đặc, trong mắt như mang cả màu của máu:


- Người mà ba năm trước bà dồn vào chỗ chết đã được cứu sống, nhưng mà... bây giờ lại đang nằm ở đó, bà có thấy không? Những vết thương trên người anh ấy, những nỗi đau mà anh ấy phải chịu đựng, tôi phải làm cách nào mới khiến bà cảm nhận hết được đây? Hả, Mary, bà nói đi, nói đi!!!

Người phụ nữ giờ phút này đã không còn chút chống cự nào nữa rồi, nước mắt hòa cùng với màu máu, thậm chí đến hít thở cũng chỉ là theo bản năng, đôi mắt khiên cưỡng mới nhìn được một chút, nhưng cũng không biết phải làm gì.

Không thấy bà ta trả lời, Âu Dương Thiên Thiên buông tay, thân thể Mary trượt dài xuống vô lực. Cô nhìn hình ảnh Âu Dương Vô Thần trước mắt mình, lẩm bẩm một câu:

- A Thần, anh có nhìn thấy không? Kẻ đã làm hại anh, hôm nay... em sẽ khiến hắn phải trả giá.

Nói rồi, cô cúi người xuống, một tay cầm dao, một tay bóp chặt lấy cổ của Mary FirstFlo, âm u lên tiếng:

- Bà hét nhiều như vậy, đến lúc.... không cần hét nữa rồi.

"Xoẹt"

"Phập"

"Roẹt"....

Những âm thanh liên tiếp vang lên, đồng thời máu bắn tung tóe khắp nơi. Điều kì lạ là... Mary không còn phát ra được một tiếng động nào nữa, mặc dù cơ thể vẫn phản ứng với những nhát dao của Âu Dương Thiên Thiên, nhưng bà ta... lại không thể kêu thành tiếng nữa rồi.

Một lúc sau, Âu Dương Thiên Thiên đứng dậy, cô nhìn người phụ nữ từ trên cao xuống, trong đôi mắt hằn những tia máu, nói:

- Hình phạt đau đớn nhất trên thế giới này, chính là sống mà không bằng chết, tôi sẽ không giết bà, Mary FirstFlo, nhưng tôi đã cắt lưỡi, cắt đứt toàn bộ gân tay và gân chân, bây giờ, bà chẳng khác nào một phế vật, không có sức lực, không thể tự chủ được chính thân thể của mình. Tôi muốn... suốt quãng đời còn lại, bà phải sống trong đau đớn và nỗi dày vò khắp da thịt xương cốt, ngày ngày cảm nhận sự tồn tại yếu ớt, dù có muốn chết, cũng không cách nào chết được.

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên ngước đầu lên, khuôn mặt dính rất nhiều máu, nhưng không che được đôi mắt ngập đầy nước của cô. Khẽ vươn bàn tay lên chạm vào tấm kính trong suốt, Âu Dương Thiên Thiên nhìn người đàn ông nằm phía xa, mím chặt đôi môi hơi run nhẹ.

A Thần, anh nhìn thấy chưa. Em làm được rồi, em đã trả thù cho anh, cho tất cả chúng ta.


Những giọt nước mắt ấy, cuối cùng vẫn là nuốt ngược vào trong, không thể rơi xuống.

"Hộc..hộc" - Đúng lúc này, đột nhiên lồng ngực truyền đến cơn đau thắt, Âu Dương Thiên Thiên vô thức đưa tay lên áp chặt, cúi đầu há miệng thở dốc.

Lại đến rồi sao? Mới chỉ một ngày không dùng thứ đó thôi mà... tại sao lại...

Sắc mặt Âu Dương Thiên Thiên tái đi trông thấy, cô cắn môi, quay người đi về phía cửa chính. Lôi hết những vật dụng chắn trước đó, cô dùng dao cắt đôi sợi dây thừng, mở cửa bước ra.

Đám người bên ngoài vừa nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên, ngay lập tức tiến đến gần, gọi:

- Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?

Âu Dương Thiên Thiên cố đứng vững, cô nhìn Kỳ Ân, trầm giọng nói:

- Liên lạc với Mã Nhược Anh, bảo chị ta... đến đây ngay. Bằng mọi giá... phải giữ lại mạng sống của Mary.

"Keng" - Con dao trong tay Âu Dương Thiên Thiên rơi xuống đất, tiếp sau đó, mọi thứ trong tầm mắt cô đều mờ nhạt, cuối cùng... thân thể không còn sức chống đỡ nữa, ngã xuống đất.

Đám người đỡ lấy cô, không ngừng gọi tên trong hốt hoảng sợ hãi. Lữ Uyển Thành và Lily đứng một bên, không nói không rằng quay ngược người đi vào trong phòng.

Tiến đến thân thể người phụ nữ nằm dưới đất, Lữ Uyển Thành bây giờ mới nhìn rõ, Mary nằm trên vũng máu, hai cổ tay và hai cổ chân đều bị rút hết gân, trên người không chỉ có vết đạn còn có cả những vết thương do dao đâm, nhưng tất cả đều không trúng chỗ hiểm. Khuôn mặt hoàn toàn bị che lấp bởi máu, còn khoang miệng đang mở to, bên trong.... tràn ngập máu tươi, không thấy lưỡi đâu nữa. Ở cách đó không xa, một miếng thịt đỏ hồng nằm ngổn ngang, đã hiểu ra, lưỡi bị cắt đứt rồi.

Lily cúi người xuống, đưa một ngón tay lên kiểm tra, sau đó nói:

- Mary còn sống, Nhị tiểu thư đã để lại cho bà ta một hơi thở.

*Đọc xong nhớ like chap nha, bình luận cho vui vẻ nữa nhé >


Danh sách truyện HOT