Sáng hôm sau
Sở Y Lâm hôm nay mặc một chiếc váy hoa tay dài kín đáo phủ qua khỏi gối. Gương mặt xinh đẹp hoàn mĩ, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, lại vô cùng thuần khiết, nhìn cô lúc này thật giống một nữ sinh trung học.
Cô tự mình ăn sáng, sau đó là xuống dưới chung cư đợi Lục Bá Đình.
Lúc này từ xa một chiếc Rolls -Royce Ghost màu đen bóng loáng sang trọng chạy đến trước mặt Sở Y Lâm và ngừng lại.
" Lên xe "
Lục Bá Đình hạ kính xe xuống, giọng điệu vẫn lạnh lùng như vậy, hôm nay anh ta đích thân lái xe, chắc là vì không muốn ông nội nghi ngờ đây mà.
Sở Y Lâm trực tiếp mở cửa ghế sau ngồi vào, cô biết Lục Bá Đình không thích cô, và cô cũng không muốn ngồi gần hắn.
Lục Bá Đình nhìn hạnh động này của cô thì trong lòng lại len lối một chút cảm giác khó tả, hắn đã nghĩ rằng cô sẽ ngồi bên cạnh ghế lái, nhưng cô lại ngồi ở phía sau, hắn là đang bị cô xa lánh ghét bỏ sao?
Nơi ở của lão gia tử cũng không xa, ông đang nghĩ dưỡng tại một căn biệt thự trên núi, nên đoạn đường đi đến đó là những khúc đèo quanh co, xung quanh cũng khá vắng vẻ, hai bên chỉ toàn là rừng, một bên đồi thông, một bên là vách núi.
Đi được hai mươi phút thì cũng đến nơi.
Cho xe chạy vào cổng, một căn biệt thự không quá to nhưng cũng không nhỏ hiện ra trong tầm mắt.
Lục Bá Đình và Sở Y Lâm bước xuống xe.
Lúc chuẩn bị từ ngoài sân đi vào, Sở Y Lâm quay sang nhìn Lục Bá Đình nói.
" Lục tổng, anh cố nhịn một chút, tôi cũng là vì không muốn ông nội lo lắng "
Nói rồi, cô đan tay mình vào lòng bàn tay của Lục Bá Đình nhẹ nhàng nắm lại, sau đó cô đưa đôi mắt long lanh như biết nói nhìn anh cười đến dịu dàng. Nụ cười như điên đảo cả thế gian.
Lục Bá Đình nhìn cô bỗng chốc ngơ ra, trái tim hình như đã lỡ mất một nhịp, nụ cười ấy như chứa đầy ánh nắng ấm áp chiếu đến nơi anh.1
Nhưng rất nhanh anh đã thu lại cảm súc lúc nãy, thay vào đó là tâm trạng hình như xấu đi, không phải vì chán ghét cô, mà vì anh đang cảm thấy bất an.1
Vừa cùng Sở Y Lâm bước vào, sắc mặt anh biến hóa vô thường, trước đây tuy Sở Y Lâm thích anh, nhưng cô cũng rất sợ anh, chưa bao giờ dám chủ động chạm vào người anh như vầy.
Nhưng hôm nay cô lại làm điều đó khiến anh khá ngạc nhiên, nhưng điều làm anh bất an chính là, anh lại bị dao động bởi một cái nắm tay và một nụ cười kia sao, trước giờ anh chưa bao giờ có cảm giác này, rốt cuộc anh đang bị làm sao vậy.
" Ông " Lục Bá Đình lên tiếng gọi.
" Ông nội " Sở Y Lâm cũng gọi theo.
Ông nội Lục đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm bình phun nước xịt vào một chậu bon sai nhỏ ở trên bàn, khi thấy hai người trẻ bước vào, tay vẫn còn đang trong tay thì ông cười đến vui vẻ.
" Lâm Lâm, cháu đến rồi sao, mau tới đây với ông "
Ông nội Lục cười hiếp mắt đưa tay ý bảo cô đến gần.
Sở Y Lâm buông tay ra khỏi Lục Bá Đình chạy đến ngồi cạnh bên ông nội Lục.
Giây phút bàn tay nhỏ nhắn mềm mịn của Sở Y Lâm buông ra, hơi ấm cũng theo đó mà biến mất, Lục Bá Đình nhìn xuống tay mình, cảm nhận được lòng bàn tay dần lạnh đi, không hiểu sao trong lòng lại có chút mất mát.
Anh sau đó tự mình tiến đi lại ghế ngồi xuống.
" Ông nội, là cháu không tốt, lâu nay vẫn luôn bận nên không thể đến thăm ông, ông đừng giận cháu nhé "1
Sở Y Lâm tư thái nhỏ nhẹ dịu dàng nói.
" Người trẻ các cháu vẫn là có việc riêng của mình, ông không có trách cháu, nếu có thời gian thì đến thăm lão già này một chút là được rồi. "
Ông nội Lục vỗ vỗ lên bàn tay của Sở Y Lâm nét mặt hiền từ nói.
" Ông nội, sức khỏe của ông vẫn tốt chứ ạ"
" Haha... hiện giờ sức khỏe ông vẫn tốt, nhưng nếu cháu mau mau sinh cho ông một chắc nội thì sức khoẻ của ông còn tốt hơn "
Ông nội Lục nói ra lời này tâm trạng liền rất vui vẻ.
" Ông à... "
Sở Y Lâm đỏ mặt thẹn thùng, lắc lắc cánh tay của ông mà nhắc nhở.
Ông nhìn thấy biểu hiện này của Sở Y Lâm thì lại càng cười nhiều.
Cô không phải giả vờ, mà cô thật sự đỏ mặt vì ngại ngùng khi nghe câu nói của ông, cô sống lại hai kiếp rồi vẫn chưa từng yêu đương, làm sao mà không ngại khi nghe đến chuyện này.
" Thằng nhóc này nó có ức hiếp cháu không, nếu có nhất định phải nói với ông, ông sẽ làm chủ giúp cháu "
Ông nội Lục vừa nói vừa liếc nhìn về phía Lục Bá Đình đang ngồi.
Lục Bá Đình vẫn không nói gì, chỉ ngồi đó nhìn hai người nói chuyện một cách vui vẻ không ngó ngàng gì đến anh, cứ như anh đã tàng hình rồi vậy.1