5. Xin lỗi Tác giả: Sanh Noãn
Editor: Left Dimple
Sáng sớm hôm sau, Lê Sâm đeo cặp sách, như thường lệ đứng trước cửa nhà An Du chờ cậu đi học.
Anh trông thật đờ đẫn và thất thần, giờ học sớm đã trôi qua cũng không nhận ra.
“Lê Sâm?”
Sau lưng có người kêu anh.
Lê Sâm xoay người, là ba omega của An Du, anh lễ phép gật đầu: "Chú An, buổi sáng tốt lành."
“Hôm nay An An xin nghỉ phép, con đi học trước đi không cần chờ nó. " Người bình thường ôn nhu cực kỳ. Nhưng giọng nói hôm nay có chút lạnh lùng.
Lý do cụ thể, không cần phải nói cũng biết.
“Con có thể vào và nhìn em ấy không ạ?"
Ba An rốt cuộc vẫn vì yêu thương con mình, nhìn Tiểu Dữu Tử đem bản thân cuộn tròn trong chăn thành một đoàn, bên trong không ngừng truyền đến tiếng rầu rĩ nghẹn ngào, làm ông đau lòng muốn chết.
Cho dù ông rất thưởng thức Lê Sâm, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho anh khi anh làm tổn thương bảo bối nhà mình.
“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Con để An An về nhà một mình, nó vẫn là một Omega vị thành niên, Lê Sâm, con không nên phạm sai lầm như vậy. ”
“Thực xin lỗi……” Lê Sâm thấp giọng xin lỗi, “Sau này con tuyệt đối sẽ không để em ấy một mình. ”
Giống như một quyền đánh vào bông, vẻ mặt Lê Sâm mệt mỏi cùng hai mắt tràn ngập tơ máu khiến ông không thể nói nặng lời.
Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
“Quên đi.”
Nhiều năm như vậy, Lê Sâm cũng coi như là ông nhìn lớn lên, biết anh là một đứa trẻ ngoan cũng là một người có trách, không nói thêm gì nữa liền cho anh đi vào.
"An An nhốt mình trong phòng không ra ngoài, con đi xem đi, xin lỗi dỗ dành nó, ta đi làm trước trước."
“Vâng.”
Lê Sâm từng bước lên lầu đi tới cửa phòng An Du, nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
"Không phải con nói muốn ở một mình sao, không cần gõ cửa nữa!” Vẫn là một quả bưởi tạc mao.
Lê Sâm: “Là anh.”
Lần này bên trong không có âm thanh.
“Anh vào được không?”
“Không……” Muốn, Tiểu Dữu Tử còn chưa nói hết, cửa đã mở ra.
Đúng là chanh tinh vừa chua vừa xấu!
Tiểu Dữu Tử ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào anh, miệng vẫn không quên hét lên: "Ai cho phép anh vào, anh đi ra ngoài cho em! Em không muốn nhìn thấy anh!"
Lê Sâm lại giống như nghe không hiểu hắn nói chuyện, đi thẳng đến mép giường, giọng kích động:
“An An, ôm anh một cái được không?”
Hả? Ôm…… Cái gì?
Tiểu Dữu Tử bị câu nói đột ngột này của anh làm cho ngốc ra, không phải chứ, nhìn bộ dạng đáng thương này của Lê Sâm, không biết còn tưởng là anh bị ném trên đường lớn!
Lê Sâm cố gắng chống đỡ cả đêm, trong nháy mắt nhìn thấy An Du gần như sụp đổ.
Không để ý đến sự phản kháng của Tiểu Dữu Tử, anh trực tiếp nghiêng người ôm chặt lấy cậu.
“Anh buông em ra! Ai…… Ai cho phép anh ôm em?”
“Chanh thúi! Buông ra!”
Tiểu Dữu Tử tận lực muốn đẩy quả chanh tinh này ra, thế nhưng sức lực chênh lệch, không chỉ đẩy không ra, ngược lại bị ôm càng chặt hơn.
“Chỉ ôm một lát, được chứ?”
Tiểu Dữu Tử bị giọng nói khàn khàn đến nghẹn ngào của anh làm cho ngây người, nhất thời quên mất phản kháng
“…… Thực xin lỗi, An An.”
“Thực xin lỗi……”
……
An An, tôi rất sợ hãi, tôi không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tôi phải làm sao mới có thể cứu ông ấy đây?
“…… Khụ khụ, Lê Sâm, em sắp bị anh siết cổ cho chết mất." Tiểu Dữu Tử cố gắng hết sức để cứu cơ thể của mình.
Lê Sâm lúc này mới phản ứng lại, lập tức buông cậu ra, xốc áo ngủ của bưởi nhỏ lên kiểm tra, giữa thắt lưng bị ấn đỏ một mảnh.
Anh ảo não nhíu mày.
“Nhìn cái gì, tiện nghi còn chưa chiếm đủ."
Tiểu Dữu Tử buông áo ngủ của mình xuống, liếc mắt nhìn Lê Sâm.
“…… Thực xin lỗi.”
Tiểu Dữu Tử không kiên nhẫn, “Lại là thực xin lỗi, có thể nói cái gì khác không, hôm qua vì sao anh bỏ lại em một mình? Anh đi đâu?
“Về nhà.”
Tiểu Dữu Tử mới không tin, “Anh ít lừa người, đi về nhà mà anh mất hồn mất vía như vậy à?"
“Em thấy không giống như về nhà, ngược lại giống như vội vã đi gặp tiểu tình nhân."
Trên gương mặt như tro tàn của Lê Sâm, thẳng đến khi nghe thấy những lời này, mới khẽ mỉm cười.
“Anh làm gì có tiểu tình nhân chứ, thật sự là về nhà, ba anh không trả lời tin nhắn, do lo quá nên anh mới vội vã trở về.”
“Chú?” Tiểu Dữu Tử trong nháy mắt quên mất chuyện còn đang tức giận, "Ông ấy bị sao hả, rốt cuộc xảy ra chuyện gì sao?"
Lê Sâm im lặng.
Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy cùng những tâm sự nặng nề của anh, trong lòng Tiểu Dữu Tử như bị kéo mạnh một cái.
Sau đó, cậu nghe thấy Lê Sâm thốt ra một vài từ trong sự nghẹn ngào.
"Ba anh, ông ấy viết một bức di thư..."